Một phần tốt đẹp trong đời chúng ta nằm trong những giấc mơ ban ngày, mộng tưởng, dù ít người thừa nhận chuyện đó, và càng ít người hơn nữa dám kể ra những mộng tưởng này. Chúng ta xấu hổ không dám thừa nhận mình đã thoát ly vào mộng tưởng đến mức nào, và thậm chí còn xấu hổ hơn nữa khi muốn kể ra nội dung những mộng tưởng đó. Nhưng dù có thừa nhận hay không, tất cả chúng ta đều là những người mang bệnh mơ mộng hão huyền, ngoại trừ việc đây không nhất thiết là một bệnh tật. Tâm hồn và tâm trí chúng ta, cứ triền miên thất vọng với những giới hạn đời mình, và tự nhiên tìm kiếm sự khuây khỏa trong mộng tưởng. Đây gần như là một cám dỗ không thể cưỡng lại. Thực sự, càng nhạy cảm, thì khuynh hướng thoát ly vào mộng tưởng càng mạnh. Sự nhạy cảm thúc đẩy sự khắc khoải, và khắc khoải không dễ gì thấy an lòng trong đời sống thường nhật. Do đó, chúng ta thoát ly vào mộng tưởng.

Bạn đang xem: Mong rằng ta có thể yêu người ít hơn

Và nội dung của những mộng tưởng này là gì?

Chúng ta có 2 khuynh hướng mộng tưởng: Dạng thứ nhất được phát sinh bởi những tổn thương và các cám dỗ tức thì trong đời mình, ví dụ như, một tổn thương hay giận dữ khiến bạn tưởng tượng về việc báo thù, cảnh báo thù đó chứ chạy đi chạy lại trong đầu bạn. Hoặc một ám ảnh tình cảm hay tình dục khiến bạn tưởng tượng về đủ loại giao hợp.

Dạng mộng tưởng khác mà chúng ta thoát ly vào, phần nhiều không phải do các tổn thương và ám ảnh của thời điểm hiện tại, nhưng bắt rễ từ một sự gì đó thâm sâu hơn, một sự đã được thánh Augustino trình bày trong những dòng kinh điển mở đầu cho quyển ‘Tự thú’ của ngài. “Ngài đã tạo nên chúng con cho Ngài, lạy Chúa, và lòng chúng con khắc khoải cho đến khi được ở trong Ngài.” Nói đơn giản, chúng ta được nạp quá nhiều cho cuộc đời, được trao cho những tinh thần và khao khát vô hạn, rồi được đặt vào thế giới nơi mọi sự đều hữu hạn. Đó là công thức của sự bất mãn dai dẳng. Lối thoát của chúng ta là gì? Mộng tưởng.

Dù thế, dạng mộng tưởng thứ hai này khác với dạng thứ nhất. Dạng mộng tưởng này không quá tập trung vào các cơn giận và cám dỗ nhất thời trong đời chúng ta, nhưng tập trung vào đời sống tưởng tượng thường lệ mà chúng ta đã dựng lên trong lòng mình, đời sống tưởng tượng mà chúng ta cứ chiếu đi chiếu lại trong đầu như xem một bộ phim yêu thích vậy. Nhưng, có một điều quan trọng và cần chú ý ở đây. Trong những mộng tưởng này, chúng ta không bao giờ nhỏ nhen hay hèn kém, nhưng luôn luôn cao thượng và vĩ đại, là một anh hùng anh thư, quãng đại, rộng lượng, không có lỗi phạm, mang nhãn tượng hoàn thiện, và có tình yêu hoàn hảo. Trong những giấc mộng tưởng này, tất nhiên, chúng ta trực cảm thấy thị kiến của ngôn sứ Isaiah khi ngài thấy trước một thế giới hoàn hảo, khi con chiên nằm chung với sư tử, người bệnh được chữa lành, người đói có của ăn, tất cả mọi khắc khoải đều được xoa dịu, và Thiên Chúa ra tay lau khô mọi giọt lệ. Chính ngôn sứ Isaiah cũng tưởng tượng về sự thành toàn hoàn thiện. Thị kiến của ngài mang tính ngôn sứ. Còn những mộng tưởng trần tục của chúng ta không mang tính ngôn sứ, nhưng là trực cảm về Nước Thiên Chúa.

Dù không nói ra, nhưng chúng ta vẫn cần phải tự hỏi mình: Thoát ly vào mộng tưởng, tốt hay xấu thế nào?

Ở một mức độ, mộng tưởng không chỉ vô hại mà còn có thể là một dạng tích cực để nghỉ ngơi và là một cách để phấn chấn chúng ta trong những thất vọng cuộc đời. Ngồi lại trong chiếc ghế êm ái, và chìm trong mộng tưởng có thể hơi khác với ngồi lại và nghe bản nhạc yêu thích của mình. Nó có thể là một thoát ly vươn ra khỏi những thất vọng chán chường trong đời.

Nhưng, có một mặt trái trong đó: Bởi trong những mộng tưởng, chúng ta luôn luôn là người hùng và trung tâm chú ý cũng như ngưỡng mộ, nên mộng tưởng có thể dễ dàng biến thành tính ái kỷ. Do, trong mộng tưởng, chúng ta là trung tâm mọi sự, nên chúng ta dễ dàng trở nên quá đỗi chán nản với một thế giới, mà chúng ta chẳng là trung tâm của cái gì. Và còn nữa: Etty Hillesum, khi suy tư về cảm nghiệm của chính mình, đã đưa ra một hệ quả tiêu cực của việc thường xuyên thoát ly vào mộng tưởng. Bà khẳng định rằng bởi chúng ta biến mình thành trung tâm vũ trụ bên trong những mộng tưởng, nên thường cuối cùng chúng ta chẳng thể có một cái nhìn ngưỡng mộ dành cho bất kỳ ai hay sự gì. Nói mạnh hơn nữa, là trong những mộng tưởng của mình, chúng ta tự phỉnh gạt đi những gì đáng ngưỡng mộ, và thay vào đó lại tự thỏa mãn tự ngưỡng mộ mình. Vì lẽ đó, và nhiều lý do khác nữa, mộng tưởng tiếp tay khóa kín không cho chúng ta nhận thức được thời điểm hiện tại. Khi chúng ta bị gói kín trong ảo tưởng, thì thật khó để thấy được những gì trước mắt chúng ta.

Vậy thì chúng ta sẽ đi về đâu với tất cả những chuyện này? Do những sự tốt xấu trong mộng tưởng, và do khuynh hướng gần như không cưỡng lại được trong chúng ta muốn thoát ly vào ảo tượng, chúng ta cần phải biết kiên nhẫn với chính mình. Henri Nouwen cho rằng, đấu tranh để biến các ảo tượng thành lời cầu nguyện là một trong những đấu tranh lớn bẩm tại trong đời sống thiêng liêng của chúng ta. Pierre Teilhard de Chardin thì chia sẻ rằng khi còn trẻ, ông đã phải đấu tranh rất nhiều với ảo tượng, nhưng, khi thêm tuổi, ông có thể ngày càng đứng vững trong thời điểm hiện tại mà không cần phải thoát ly vào mộng tưởng. Và đây chính là việc mà chúng ta phải đặt ra cho mình.

Tình yêu thật sự không có khoảng cách, ràng buộc và khi tình yêu đủ lớn, mọi định kiến và giới hạn sẽ được xóa nhòa. Hãy thật sự để trái tim lên tiếng và hành động bảo vệnhững giá trị tốt đẹp mà tình yêu mang đến cho chúng ta bạn nhé.

Khi tình yêu đủ lớn: định kiến không ngăn cản chúng ta sống thật với tình yêu

Câu chuyện tình yêu đồng giới tưởng chừng như không còn mới giữa nhịp sống hiện đại nhưng định kiến từ gia đình và xã hội vẫn còn đó. Nhưng khi tình yêu đủ lớn, dù là giới tính nào đi chăng nữa, niềm hạnh phúc chung của những người đang yêu chính là được cùng người mình yêu già đi, được đồng hành cùng họ đi đến cuối con đường. Sẽ không còn những trăn trở hay giấu diếm, không còn phải tranh đấu cho một tình yêu đúng đắn và tử tế. Đứng giữa những xô bồ của cuộc sống, họ chọn sống đúng với trái tim và bản ngã của mình, được can đảm yêu, được chấp nhận, được thể hiện tình yêu của mình một cách trách nhiệm và văn minh. Để họ được sống một cuộc sống mà họ lựa chọn và ước mong, thay vì dành cả cuộc đời để làm đẹp lòng những kỳ vọng của bất kỳ ai khác.

Khi tình yêu đủ lớn: là thế giới chỉ có mẹ - con ta vẫn ngập tràn hạnh phúc

Từ xưa cho đến nay, hình mẫu củamột gia đình lý tưởng vẫn thường được định nghĩa là một mái ấm có đủ đầy cả cha lẫn mẹ. Song ngày càng có nhiều người cha, người mẹ đơn thân vì lý do chủ quan lẫn khách quan: Có người vì một cuộc hôn nhân tan vỡ nên nuôi con một mình, có người là vì mong muốn có con nhưng lại chưa tìm kiếm được một người bạn đời phù hợp để cùng nhau vun đắp gia đình, có người lựa chọn cho mình niềm vui nơi con trẻ thay vì hạnh phúc lứa đôi.

*

Với những gia đình đơn thân, việc cha hoặc mẹ cùng một lúc phụ trách cả hai vai trò, lại còn kiêm luôn là “trụ cột tài chính” cho gia đình khiến cho họ đôi lúc mệt mỏi. Nhưng chỉ cần khi tình yêu đủ lớn, họ sẽ nhận ra rằng: Dẫu buồn, dẫu vui thì đoạn đường nào đã qua cũng nằm lại ở quá khứ, đoạn đường còn lại sẽ vẫn phải bước đi tiếp. Đây là lúc họ cần phải mạnh mẽ và khỏe mạnh, không chỉ để chăm sóc chính mình mà còn để bảo vệ “cả thế giới” họ đang gánh trên vai.

Họ biết cách trân trọng những khoảnh khắc hạnh phúc đã từng có,dành tình yêu thương cho con trẻ cũng như vững tin rằng những điều tốt đẹp rồi sẽ lại đến. Khi tình yêu đủ lớn, thế giới của mẹ con ta vẫn bao la và ngập tràn hạnh phúc.

Khi tình yêu đủ lớn: ta sẽ tự yêu thương mình nhiều hơn

Chúng ta thường được dạy dỗ rằng phải yêu thương người khác, nhưng lại thường quên mất rằng còn “một người” luôn rất cần yêu thương và chăm sóc mỗi ngày – đó là chính bản thân mình. Yêu thương chính bản thân mình bao gồm việc bạn yêu thương cả cơ thể lẫn tâm hồn. Nếu như tâm hồn là gốc rễ - là nơi ẩn chứa tâm tư, nghĩ suy thì cơ thể lại là ngôi nhà – là nơi an trú của tâm hồn, là phương tiện để bạn trải nghiệm thế giới muôn sắc, muôn vẻ bên ngoài kia.

Học yêu thương chính mình là một câu chuyện tưởng dễ mà lại không dễ chút nào. Bởi lẽ không chỉ đơn thuần là yêu thương – đó còn là sự ý thức về giá trị của bản thân, sự trân trọng dành cho cơ thể, sự lắng nghe những lời thầm thì của tâm hồn và sự chăm sóc dành cho chính bản thân mình.

*

Khi tình yêu đủ lớn, bạn sẽ nhận ra rằng chăm sóc bản thân bằng sự biết ơn, tôn trọng và chấp nhận chính bản thân mình, từ cơ thể lẫn tâm hồn mình là cách đến gần với hạnh phúc nhất. Ăn uống đủ chất để nuôi dưỡng một cơ thể khỏe mạnh, tập luyện để tăng cường sức khỏe của thể chất lẫn tinh thần, giữ cho mình luôn gọn gàng và sạch sẽ. Thân – tâm khỏe mạnh thì thần thái rạng ngời, nét đẹp đó bền vững hơn nhiều lần.

Xem thêm: Mua sống tích cực để yêu thương, sống tích cực để yêu thương

Khi tình yêu đủ lớn, chúng ta hoàn toàn có thể chủ động kiến tạo cuộc sống hạnh phúc của riêng mình trong tương lai. Chọn muabảo hiểm nhân thọ là cách mà nhiều bạn trẻ đã thực hiện để vừa tích lũy, vừa bảo vệ bản thân trước những rủi ro và sống hạnh phúc hơn.

Giải pháp tài chính bảo vệ vững chắc trước rủi ro

Dù đang yêu như thế nào, rồi sẽ có một ngày ta nhận ra rằng mình luôn là trụ cột của một ai đó: Là trụ cột của bố mẹ, là điểm tựa của con cái, là chỗ dựa vững chắc của “nửa kia” hay thậm chí là của chính mình. Khi đó, chúng ta sẽ có đủ sức mạnh để biến yêu thương thành hành động thiết thực cho những người mà ta yêu. Vì thế, đừng ngại trao nhiều yêu thương cho chính mình và mọi người xung quanh bạn nhé!