(cdvhnghean.edu.vn - tham gia Viết bài xích cho tập truyện ngắn "Rồi vẫn qua hết, buộc phải không?")

Không có gì là giỏi đối, do đó cũng không có nỗi nhức tuyệt đối, chính vì vậy con người ta luôn hoàn toàn có thể vượt qua mặc dù cho nặng nề cho đâu, trái tim sẽ tự gồm liều thuốc xoa vơi nếu lý trí đựng lời mang lại phép.

Bạn đang xem: Hoa hồng không dành cho em

***

Kang

Đó là một ngày mùa đông lạnh lẽo - ngày của rất nhiều cơn mưa u ám và đen tối và dài dằng dẵng. Chiều hôm kia – một buổi chiều ngột ngạt nghẹt thở sau khi bị đá văng khỏi một mọt tình, tôi xếp lại đều bức bối trong người, tấn công xe ra bờ sông, một cái sông xanh trôi nữ tính với không khí yên bình đến vơi lòng. Một thằng đàn ông ba mươi tuổi, sự nghiệp không thiếu cũng có những lúc hoang sở hữu như tôi thời gian này.

Và tôi vẫn thấy em, ngơi nghỉ đó, trong cỗ váy đen quá đầu gối, dòng ô đen bít hết nửa khuôn mặt. Không hiểu nhiều sao tôi lại rất chú ý đến em. Cái cách em một tay cố gắng ô, một tay khẽ vuốt tóc và lặng bạn nhìn dòng sông trước phương diện u uẩn đến lạ thường. Trong khi nhận thấy ai kia đang hướng tới mình, em chú ý về phía tôi. Đôi mắt ấy âm thầm đến lịm người!

*

Minh Nguyệt

Dưới tán hoa giấy mỏng tanh tan, một người nam nhi dịu dàng vuốt tóc cô gái và trao cô một niềm vui ấm áo. Cô nàng thẹn thùng, áp trán bản thân vào trán bạn yêu. Bó hoa hồng trắng bên dưới chân rạng rỡ như màu sắc nắng.

Bỗng cô gái nghe tiếng call từ đằng sau, đơ mình cô cù lại. Một cô bé khác với đôi tay đầy máu, khuôn phương diện trắng bệch, đôi mắt đỏ vằn thù hận, quan sát chằm vào cô. Cô gái ấy mỉm cười cợt – một nụ cười sắc lạnh, mồm thì thào:

"Là mày! hoá ra là mày!!!"

" mi sẽ cần trả giá! Mày đã chẳng được niềm hạnh phúc đâu! ko bao giờ!!!"

.

.

- Không, chị, không phải em, chưa phải em!!!

Tôi hét lên, mở khổng lồ mắt. Căn phòng buổi tối om đập vào trước mặt. Thì ra là một trong những giấc mơ. Tôi thở hổn hển, khẽ vuốt mồ hôi trên trán. Ánh đôi mắt vô thức hướng về nơi tất cả đóa hoa hồng trắng của một tín đồ lạ làm sao đó khuyến mãi ngay mình chiều nay.

Hôm ni lại một đêm mất ngủ.

Tôi ngồi dậy, đi pha bóc cà phê theo thói quen, rồi kéo rèm cửa sổ lặng lẽ ngắm thành phố. Không tồn tại cái rầm rĩ hối hả, thành phố trở nên hiền lành hơn hẳn. Ánh đèn neon chiếu vào căn nhà để lại một khoảng tầm vàng như mảnh trăng chiếu xuống sân nhà, chỉ không giống một điều màu quà của ánh trăng kia lắng đọng hơn hết sức nhiều.

Ngấp nháp chút cà phê, tôi ngẩn người. Mà thực ra tôi cũng chưa bao giờ mình vẫn nghĩ gì, đúng hơn là chẳng có gì để nghĩ. Ôi chao! thiệt điên rồ!

Để đỡ trống trải, tôi bật radio lên, đó là đồ vật duy độc nhất vô nhị trong phòng gồm màu trắng. Tôi ghét màu sắc trắng. Cơ mà tôi lại ko thể bỏ nó đi được.

Giọng nàng ca sĩ vang lên trong không khí tĩnh lặng:

"Đã mang đến lúc em bắt buộc ra đi,

Đã đến lúc biệt li đôi ngã,

Hạnh phúc vỡ vạc nát bên trên môi, cuộc sống thường ngày quá ngắn thiệt rồi!..."

Đó là bài xích hát yêu quý của một người. Bất chợt, tôi im người, mắt mờ đi.

Kang

Tôi lại chạm mặt em. Vẫn một chiều mưa. Chắc hẳn rằng em có duyên với rất nhiều cơn mưa. Nhưng em cũng giống như một cơn mưa, tình cờ đến, thiên nhiên đi, và luôn luôn đọng lại trên cái lá những giọt nước lung linh như phân tử pha lê. Tôi ngồi đối lập em, giải pháp một bàn, còn em, em đang cúi đầu hiểu sách. Ánh nắng ban mai khẽ vui đùa trên mái tóc black huyền của em, làm nó ánh lên màu ấm áp. Tuy vậy những tia năng ấy trong khi chẳng thể xua đi sự im lẽ, sinh hoạt em. Đóa hoả hồng trắng tôi cố ý để lại cũng u bi tráng theo ánh nhìn em. Cơ hội đó thiếu hiểu biết sao, tôi thấy con tim già cỗi của chính bản thân mình lạc nhịp. Sao em luôn buồn như thế!

Minh Nguyệt

Cầm bên trên tay tấm bằng khen thưởng của một khí cụ sư xuất sắc, tôi thấy dịu lòng. Vậy là đủ!

Vội vã trốn khỏi cuộc ăn uống mừng, tôi về nhà, thay bộ váy đen rồi tiến công xe ra bờ sông.Dòng sông dịu dàng êm ả trôi, lúc nào thì cũng vậy, ở đây luôn luôn tĩnh yên như miếng sông quê hương, mỗi chiều về khía cạnh trời trải dài xung quanh sông ấm áp.

Tôi cách sát bờ sông, chú ý bóng mình bên dưới nước. Đôi mắt sắc sảo, làn tóc ngang vai bạo dạn mẽ. Tôi ngây bạn ngắm khuôn mặt thân quen mà như xa lạ kia khôn cùng lâu. Tất cả cái gì nhèn nghẹn sống cổ, môi mặn chát. Tôi thả tấm bằng khen xuống nước và...nhảy xuống.

Tự sát! Một hành vi yếu kém khi không còn gì bám víu xung quanh!

Nước ngập vào miệng, vào mũi. Lồng ngực như bị rút. Vô cùng ngạt. Khôn xiết đau. Tim cũng tương đối đau. Một ý nghĩ tự nhiên đến liệu ở nhân loại bên kia tín đồ ấy tất cả tha thứ cho tôi ?. Tôi bước đầu mơ hồ, bên tai lại vang báo cáo ai đó gọi mình. Tuy vậy rồi tất cả cũng chìm vào láng đen. Tĩnh lặng!

Ngày hôm qua của quá khứ

Tôi cùng chị Hai bự lên ở một vùng quê thanh bình, gồm dòng sông tung qua hiền lành hòa, tất cả cánh đồng lúa trù phú. Tôi tên Minh Nguyệt, chị tên Minh Hằng. Chị ước mơ thành một nguyên tắc sư xuất sắc, tôi mơ mộng là một trong những nhà văn. Chị dạn dĩ mẽ, tôi ngây ngô. Tất yêu tìm một điểm bình thường nào khác nhì khuôn phương diện y đúc từ bà mẹ tôi. Chị hai rất thương tôi. Quan sát cái bí quyết chị nắm tay tôi băng qua những thửa ruộng thân trưa hè để mang tôi đi học, tôi đã thấu điều đó.

Lớn lên hai mẹ theo tía ra thành phố, quăng quật lại sau lưng những chân mây tuổi thơ với cánh diều bay cao mỗi chiều, cùng với giọt mồ hôi mặn chát thời gian phụ bà bầu gặt lúa. Người mẹ tôi thành bạn thành phố.

Tôi bắt đầu có những khoảng trời riêng. Tín đồ lạ. Bạn quen. Bạn bè. Và cả anh. Tôi thân quen anh tình cờ và cảm nắng anh từ cái nhìn đầu tiên. Còn anh, anh bảo anh ưa thích nét ngây thơ, hồn nhiên đến phải ghen tỵ của tôi. Cứ thế shop chúng tôi đến bên nhau, như lọ lem bất chợt chốc chạm chán được hoàng tử và ban đầu một tình yêu màu hồng rất đẹp đẽ. Anh chiều tôi như công chúa, luôn khuyến mãi tôi mọi bó huê hồng trắng rực rõ nhất. Cái biện pháp anh ấm áp nhìn tôi, trao tôi nụ cười nữ tính làm tôi say ngất. Tuy nhiên anh chỉ bảo thích chứ không cần yêu với cổ tích thì có bao giờ thật, hoặc có thật đi chăng nữa thì cũng do lọ lem tự viễn ra mà lại thôi. Anh là tình nhân của chị hai. Tôi không còn hay biết tình thân cả các bạn đã kéo dãn ba năm. Cha năm ấy không quá dài dẫu vậy cũng đủ để một điều nào đó trở buộc phải nhạt nhòa. Nhưng chắc hẳn rằng tôi không lộ diện thì anh cũng chẳng thành kẻ khốn nạn mang lại vậy. Ngày chị hai phát hiện hai shop chúng tôi là ngày mờ mịt nhất đời tôi. Tôi quan trọng nhớ được gì ngoại trừ cái chết của chị. Có lẽ rằng hai bà mẹ tôi như là nhau, yêu anh say đắm. Hôm đó, chị gọi tôi đến, vai trung phong trí tôi cứ như tua dây diều bị gió cường điệu lên cơ mà đôi tay nhỏ dại bé của tôi chẳng tài nào giữ lại nổi. Nếu chị không yêu tôi không ít đến vậy thì tất cả lẽ bây chừ chị cũng chẳng căm hờn tôi như thế. Lúc tôi đến, chị nằm trong lòng vũng máu. Đỏ mang đến lịm người! Chị nhìn tôi, căm hận. Ánh mắt đó suốt đời tôi ko quên, tưa như góc nhìn chị nhìn cha khi ông bỏ nhà ra đi theo người bầy bà khác.

- Hai tín đồ sẽ phải ăn năn hận. Ngươi sẽ cần trả giá. Mi sẽ yêu cầu sống vào day chấm dứt vì chết choc của tao. Ha mày sẽ không giờ hạnh phúc đâu, nhỏ ngốc ạ!

Tôi không biết phải sao cho máu chị ngưng chảy, tôi chỉ biết ra sức bịt miệng vệt thương. Tôi yêu cầu nói với chị rằng người anh yêu là chị, rằng tôi chỉ là kẻ chen ngang, hoặc rằng chị không hẳn chết vị loại bọn ông đáng nguyền rủa ấy, rằng vẫn còn có ngày mai mà chị. Tuy thế không, tôi lại chẳng nói được gì. Tôi chỉ hoàn toàn có thể rấm rứt:

- Chị nhị chị đừng vứt em cơ mà chị hai, em yêu thương chị nhì lắm!

- Tao sẽ nên bỏ mày! Tao ghét cái biện pháp mày cười cợt ngây ngô, tao ghét sự cúng ơ của anh ý ấy cùng với tao khi mày xuất hiện, tao ghét cái giải pháp hai fan cười nói. Thế ra là mày. Mày sẽ cướp toàn bộ của tao.

Thì ra chị đã biết, tự lâu. Tôi khóc nấc lên. Không, không phải tôi! Nhìn chiếc máu nhuộm đỏ chiếc váy trắng, tôi ngây tín đồ trống rỗng. Chị hai mất, trung ương tôi cũng chết theo.

Kang

Em vẫn cứ im lặng, mặc dù tôi có ở bên, tất cả vỗ về, gồm săn sóc em. Thời điểm kéo em từ cái sông rét băng, tôi thực thụ rất muốn đánh em. Mạng sống là thứ bạn khác đề nghị giành giật, còn em, em lại vứt bỏ không yêu đương tiếc. Với rồi, em kể mang đến tôi nghe về câu chuyện của mình. Ánh nắng buổi chiều hôm ấy thẫm lại như màu đôi mắt khói.

Những hôm sau đó, em lại càng ít nói hơn, đôi mắt như trống trống rỗng vô hồn. Em đập nát toàn bộ lọ huê hồng trắng tôi tặng ngay cho em. Tôi bảo em đập thì cứ đập, hoa hồng trắng vẫn cứ rực rỡ màu trắng mà lại thôi. Tôi thấy em ngẩn người, khóe ngươi em ươn ướt.

Xem thêm: Top 40 Câu Tỏ Tình, Stt Tỏ Tình Siêu Dễ Thương Đã "Cưa Là Phải Đổ"

Những ngày sau đó, em vẫn lặng thinh. Nhưng dòng lặng thinh này có tác dụng tôi yên trung tâm hơn. Tôi biết em đang suy nghĩ cái gì. Không tồn tại gì là tuyệt đối, cho nên cũng không có nỗi đau tuyệt đối, chính vì vậy con người ta luôn rất có thể vượt qua mặc dù cho nặng nề mang đến đâu, con tim sẽ tự gồm liều dung dịch xoa vơi nếu lý trí chứa lời mang đến phép. Em hỏi tôi lúc nào em vẫn hết buồn. Còn tùy em bi hùng vì gì cơ, cô bé nhỏ ngốc ạ, dù em có cực khổ thế nào, ngày mai vẫn cứ đến nên không?

Những hôm sau đó, em bắt đầu nói chuyện. Em nói siêu nhiều, cười cũng tương đối nhiều. Em mang đến tôi nghe một bài bác hát như thế nào đó, gồm câu:

" Đã có lúc em nên quên đi. Có lúc em lại suy nghĩ...

Đừng rứa níu kéo them chi? Đừng nỗ lực mãi được gì?"

Minh Nguyệt

Cảm ơn anh nhá Kang. Bó hoả hồng trắng từ bây giờ anh tặng kèm em cực kỳ đẹp luôn luôn đấy! Em cười cợt tít mắt nhưng trong lòng rộn ràng vui. Anh cũng muốn nghe câu kết bài xích hát em vô cùng thích tê không?