Thảo Miếu làng mạc đổ nát dưới chân Thanh Vân Sơn. Mặt trời lên rồi lặn, ngày dài đến đêm thâu, Lục Tuyết Kỳ không nhớ mình đã ở lại trên đây bao thọ rồi. Nỗi nhớ nhung cùng nghĩa tình khắc cốt ghi xương mười mấy năm qua chừng như cũng bắt đầu lu mờ, nàng sẽ đi dần đến giới hạn của sự chịu đựng. Mỗi ngày mỗi đêm hôm trước đi, cảm giác tuyệt vọng trong tâm nàng lại dày lên một chút, cứ lẽo đẽo mặt cạnh hắn vào tình trạng thế này, liệu nàng và hắn còn có tương lại? Nếu có, cái sau này ấy liệu sẽ ra sao? Quỷ Lệ, ko phải, giờ phía trên hắn chỉ còn là Trương Tiểu Phàm, chí ít, trong ký ức của Lục Tuyết Kỳ trước sau không hề có mảy may vắt đổi. Còn con người tiều tụy tội nghiệp trước mặt nàng đây, chẳng khác nào một khúc gỗ không rộng không kém. Những ngày qua, Lục Tuyết Kỳ đã tìm từng nào cách, cố đánh thức Trương Tiểu Phàm tỉnh lại từ vào ác mộng quỷ ma, tuy thế tất cả đều thất bại. Đã đến lúc nàng không thể làm gì hơn nữa. Khắp thế gian này, chỉ nàng là hiểu được nỗi nhức trong lòng Quỷ Lệ, dẫu vậy bản thân nàng cũng đã mệt mỏi lắm rồi! Nàng ko còn định một lần nữa thử kêu gào hắn tỉnh lại, giờ phía trên nàng chỉ muốn lặng tĩnh ở mặt cạnh hắn, im lặng ôm lấy hắn vào lòng. Tại khu vực đổ nát hoang sơ của Thảo Miếu làng mạc một thời, Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ ngồi nhìn mặt trời lên, trông mặt trời lặn, ngắm vầng trăng sáng với muôn vàn vì sao xa xăm. Gió đồng hoang vẫn không ngừng thổi tới rước theo mùi mùi hương cỏ cây, vờn lên khuôn mặt tĩnh lặng của nàng. Có phải không, vào suy nghĩ nàng có chút cảm giác xấu hổ, nhưng lại tự đáy lòng nàng lại hạnh phúc được ở mặt người mình yêu. Sự gần gũi chỉ giản solo như thế, Lục Tuyết Kỳ đã phải âm thầm kìm nén mười mấy năm qua. Giờ phút này, nàng ko muốn nghĩ tốt làm gì nữa, chỉ cần được bên hắn mà thôi. Gió nhẹ mơn man mái tóc dài óng ả. Lại một tối nữa đến với nàng. nhì người dựa vào bức tường đổ nát, lặng lẽ nương tựa vào nhau. Cây cỏ bên trên đất bỗng đung đưa lay động, như có gì đó sẽ đi tới, nhưng mà Lục Tuyết Kỳ vẫn ko chút để tâm. Quả nhiên chỉ tích tắc sau, Tiểu Hôi từ một đám cỏ chui ra, nhảy tót lên bờ bức tường đổ trên đầu hai người. Những vết thương trên thân mình đã lành, Tiểu Hôi ngồi chễm chệ trên bức tường đổ, nhì tay chìa ra một đống lớn trái cây, thả rơi tung tóe xuống đất, lên khắp cả đầu mình Lục Tuyết Kỳ và Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm vẫn nằm im bất động. Đầu Lục Tuyết Kỳ bị mấy quả chín rơi trúng, tuy ko đau dẫu vậy lại làm mất đi vẻ tân tiến của nàng. Lục Tuyết Kỳ ngước nhìn lên nhỏ khỉ ngồi trên bức tường. Tiểu Hôi lập tức nhảy cẫng lên, lùi lại mấy bước, tía con mắt lộ vẻ cảnh giác, dẫu vậy hai tay vẫn ôm bo bo một đống trái cây, liên tiếp cho vào miệng nhai tóp tép. Phải chăng Tiểu Hôi không có duyên với Lục Tuyết Kỳ? Trong con mắt Tiểu Hôi, cảnh tượng Trương Tiểu Phàm nằm trong lòng nàng quả ko thuận mắt chút nào! Tiểu Hôi biết Lục Tuyết Kỳ đã nguyện cả đời tu đạo, tại sao nàng lại có những động tác khiêu khích thế kia? Chừng như hiểu lòng dạ Tiểu Hôi đề nghị nét mặt Lục Tuyết Kỳ cũng thoáng sầm xuống. Đúng lúc Tiểu Hôi sẽ nghi ngại nhìn chằm chằm Lục Tuyết Kỳ bằng cả cha con mắt, ko ngờ người con gái lãnh ngạo ấy bỗng nhiên mỉm cười. Nụ cười ấm áp như nắng xuân hoa nở, như gió xuân ngọt ngào, ko còn một chút gì sự lãnh đạm thường thấy ở nàng. Lục Tuyết Kỳ nhặt mấy quả cây rơi bên trên mặt đất, dịu giọng: "Hóa ra ngươi đi kiếm thức ăn. Đa tạ!" Tiểu Hôi phút chốc lâm vào tình thế khó xử, cha con mắt lấm lét nhìn nàng hồi lâu, miệng he hé cười khan một tiếng, đoạn ngồi trở về chỗ cũ lặng lẽ nhai trái cây. Lục Tuyết Kỳ nhìn Tiểu Hôi cười mỉm, rồi ngoái đầu lại dồn ánh mắt lên khuôn mặt Trương Tiểu Phàm, khe khẽ dịu dàng: "Tiểu Phàm, hãy dậy ăn uống chút gì đi chứ!" Ánh mắt Tiểu Phàm như lạc vào đâu đó xa xăm. Hắn ko nói một lời, cũng ko gật hay lắc đầu. Lục Tuyết Kỳ đã quen thuộc với cảnh tượng ấy, chỉ khẽ mỉm cười an ủi. Nàng dùng những ngón tay ngọc ngà cẩn thận bóc vỏ từng quả một bón vào miệng hắn. Từng nào ngày tối này Trương Tiểu Phàm vẫn vậy, im lặng theo bản năng chậm chạp nuốt chút ít quả ngọt từ tay nàng. Đây có thể là mối quan hệ gì? Lục Tuyết Kỳ nghĩ ngợi miên man, nàng đã chờ đợi mười mấy năm trời, chỉ mong sao được tự bởi vì cùng hắn bên nhau, tuy vậy đây có phải là cái sau này nàng đã từng bao mơ ước? Nàng cúi đầu cẩn thận bóc vỏ quả, mắt bất chợt nhìn thấy một vật khiến nàng sững sờ buông rơi quả chín vào tay. Bao ngày này Trương Tiểu Phàm bất động chẳng khác nào khúc gỗ, bàn tay co thành hình nắm đấm cứng đờ. Lục Tuyết Kỳ thấy vậy tuy nhiên không mấy để ý. Lần này nhìn gần rộng nàng mới phát hiện ra vào tay Trương Tiểu Phàm sẽ nắm giữ một vật gì đó, đến chết cũng nhất định không chịu buông ra. Lục Tuyết Kỳ chau mày gỡ những ngón tay, xem đến bằng được đó là vật gì. Nàng không ngờ rằng, Trương Tiểu Phàm yếu đuối suy nhược là thế mà bàn tay lại nắm chặt vật đó đến mức nàng gỡ mãi không ra. Mất một lúc lâu nàng mới tách được những ngón tay của hắn ra khỏi vật đó. Dưới ánh trăng nhạt cuối tuần, những ngón tay trắng bợt của Quỷ Lệ buông ra, để lộ một mẩu vải từ y phục nữ nhân, mẩu vải có màu xanh của nước! Lục Tuyết Kỳ ko kềm nổi tiếng thở dài, cúi xuống nhìn Quỷ Lệ vẫn bất động nằm đó, cái nhìn chan chứa vẻ dịu dàng khôn tả. Nàng khe khẽ vòng tay ghì hắn chặt hơn vào lòng. Gió thoang thoảng thổi, tóc mai của nàng lướt qua trên khuôn mặt hắn. "Tiểu Phàm, thôi thế cũng được... Rồi sẽ ổn thôi mà...!" Nàng gượng cười, song mắt chứa chan ngấn lệ: "Lâu lắm rồi, khi ta vẫn còn là một cô bé, ta nhớ mẫu thân cũng từng ôm ta, cùng nhìn trời sao như đêm nay vậy." Lục Tuyết Kỳ chầm chậm ngước lên, nhìn trời đêm bao la thăm thẳm, muôn vàn vì sao lấp lánh, huyền bí lung linh: "Mẫu thân bảo, người ta ai cũng đều phải chết, dẫu vậy người tốt sau thời điểm chết đi sẽ biến thành sao sống mãi trên trời cao, cứ mỗi tối về đều nhìn xuống chúng ta dưới đất. Mẫu thân chúng ta là người tốt, phải ko nào? Vậy thì nhì người đó đang ở trên tê nhìn xuống chúng ta đó, Tiểu Phàm! đến dù thế nào đi nữa, cả mẹ ta lẫn mẹ ngươi đều chẳng bao giờ muốn thấy ngươi như thế này, ngươi có biết không?" Trương Tiểu Phàm vẫn cứng đờ vào lòng Lục Tuyết Kỳ, cơ mà đôi mi đã khe khẽ động đậy. Lục Tuyết Kỳ mỉm cười, hai giọt lệ từ mắt nàng rơi xuống, lung linh dưới ánh sáng sao trời. Khuôn dung tươi đẹp của nàng càng mỹ miều rộng trong ánh lệ tối sao, song cánh tay nàng càng ghì chặt hắn hơn vào lòng. Ta chỉ cần như thế này, mãi mặt cạnh chàng như thế này thôi, cứ như thế cũng là quá đủ rồi! o
Oo "Hồ đồ!" Bỗng một giọng nói tựa dao sắc cất lên ngay bên cạnh, giọng nói mang vẻ giận dữ khôn cùng. Lục Tuyết Kỳ giật mình nhìn sang, một bóng nữ nhân mỹ miều đã đứng đó. Nhỏ khỉ Tiểu Hôi bên trên bờ tường nhảy cẫng lên vui mừng, nhảy từ trên bờ tường xuống đất, trèo tức thì lên vai nữ nhân, miệng vênh váo lên "khẹc khẹc" như cố ý trêu tức Lục Tuyết Kỳ. Lục Tuyết Kỳ đâu còn trung tâm trí để ý tới nhỏ khỉ. Nàng chau mày lại có phần bối rối, nói với nữ nhân mới tới bằng một giọng ngỡ ngàng: "Tiểu Bạch, cô vừa nói gì?" Khuôn mặt vốn luôn luôn tươi tắn của Tiếu Bạch biến sắc trong sự giận dữ kinh gớm, mà lại ánh mắt lại hiện rõ vẻ khổ đau. Nàng cau mày lạnh giọng: "Người ta chết tức là hết, chỉ có xuống âm phủ chờ kiếp luân hồi mà thôi! Ma quỷ mới nói người chết được lên làm sao bên trên trời!" Đến lượt Lục Tuyết Kỳ biến sắc vì câu nói vỗ mặt của Tiểu Bạch. Mang lại dù có cảm kích Tiểu Bạch thế nào chăng nữa, nàng cũng ko khỏi bắt đầu nổi cơn giận dữ. Tiểu Bạch lại như cố tình gây sự, tiến lên phía trước, không để ý đến Lục Tuyết Kỳ mà dồn mắt vào Trương Tiểu Phàm, lớn tiếng: "Ngươi còn muốn lay lắt thêm từng nào lâu đây? Phải chăng ngươi thấy làm khổ người ta thế vẫn không đủ?" Lục Tuyết Kỳ từ giận dữ thoắt trở buộc phải hốt hoảng lo lắng, định lên tiếng rồi lại thôi, nhưng hai tay đã nói lên nỗi đau trong nàng, càng ghì chặt hơn nữa Quỷ Lệ vào lòng. Cơ mặt Quỷ Lệ có chút động đậy, nhưng lại hai mắt đã nhắm lại vẻ bất cần. Tiểu Bạch càng giận dữ hơn, một tay nắm cổ áo hắn kéo xốc lên. Lục Tuyết Kỳ thất thanh: "Đừng, đừng mà! Hắn đã không khỏe...!" Tiểu Bạch cười nhạt: "Hắn không định tỉnh lại thì ta mắng mang đến hắn tỉnh. Mắng mà không dứt thì ta phải đánh!" Nói rồi, ko chờ Lục Tuyết Kỳ đáp lại, Tiểu Bạch giơ tay ngang nhiên bạt thẳng vào mặt Trương Tiểu Phàm. "Bốp, bốp!" Tiếng bạt tay đanh gọn vang lên giữa trời đêm, thái dương Trương Tiểu Phàm sưng đỏ hằn rõ những ngón tay, khóe miệng chảy máu tươi, toàn thân giật lên liên tiếp. Lục Tuyết Kỳ sợ hãi giật bắn người, vội xông tới gạt phắt Tiểu Bạch ra, ôm ghì lấy Quỷ Lệ. Nàng chuyển tay áo lau vết máu trên miệng hắn, vuốt ve vết hằn bàn tay của hai cái tát trên mặt Quỷ Lệ. Lòng Lục Tiểu Kỳ đớn đau khôn tả, nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch, gào lên: "Cô điên thật rồi!" Tiểu Bạch bỏ ngoài tai lời Lục Tuyết Kỳ, chỉ nhìn tấm thân run lẩy bẩy của Trương Tiểu Phàm, lạnh lùng: "Ngươi làm như thế làm gì? Suốt ngày vờ chết để làm thần làm quỷ ư? tuyệt ngươi cố tình khốn khổ làm ma cho Bích Dao? Ta nói với ngươi, ngươi đừng có mà dở người ngốc thêm nữa! Làm như thế chẳng có ích lợi gì đâu, Bích Dao đã chết rồi, đã chết thật rồi!" "Hực!" Một tiếng thét tuyệt vọng dội lên từ lòng Lục Tuyết Kỳ. Trương Tiểu Phàm đẩy bắn nàng ra rồi lao như một bé thú bị mến về phía Tiểu Bạch. Thật ko ngờ, Tiểu Bạch đứng lặng không hề tránh né, đợi mang lại Quỷ Lệ tới gần nàng mới tiến lên bồi thêm cho hắn một cái bạt tay thẳng cánh. "Bốp!", tiếng bạt tay lần này nghe càng dữ dằn hơn, vọng đi vọng lại giữa những bức tường đổ nát của Thảo Miếu thôn. Trương Tiểu Phàm lại giật nảy lên rồi gục người xuống đất, miệng phun ra một bãi máu tươi thấm đỏ trước ngực. Nhãn thần Tiểu Bạch cũng lộ rõ nét khổ đau cố gắng cắn răng chịu đựng, bước đến mặt Trương Tiểu Phàm, lại nắm lấy cổ áo hắn nhấc lên: "Đồ hèn nhát, tỉnh lại đi! Ngươi cứ thế này đến đến chết ư? Bích Dao đâu còn có thể sống lại được nữa! Ngươi mang lại rằng ngươi làm như thế là tỏ được nỗi ân hận hay sao? Ngươi tưởng ngươi đày ải bản thân như vậy là làm lòng mình nhẹ nhõm được sao? Ta nói mang đến ngươi biết, làm thế chẳng có tác dụng gì hết!" Đôi mắt Trương Tiểu Phàm vẫn nhắm, tuy thế toàn thân bất chợt run bắn lên, khá thở loạn xạ toát ra từ song môi nhợt nhạt. Những giọt nước mắt lộng lẫy bắt đầu rơi xuống, dẫu vậy lần này là nước mắt của Tiểu Bạch. Nàng cắn chặt môi, nhị dòng lệ cứ thế chảy dài trên má, còn giọng nói thì đã nghẹn ngào: "Ngươi nói đi, Bích Dao bất chấp tất cả là vì cái gì? Lẽ nào chỉ để nhìn ngươi trong bộ dạng thế này suốt đời? Cái chết của Bích Dao ko phải là lỗi của ngươi! Ngươi cứ thế này thì linh hồn Bích Dao làm sao lặng nghỉ được? Quỷ Lệ, ngươi có hiểu không?" Tiểu Bạch dần dần quỳ xuống mặt cạnh hắn, thì thào từng tiếng như chính nàng cũng đã cạn kiệt sức lực: "Hãy cố mà sống tiếp đi, Quỷ Lệ! Ngươi phải sống, chỉ có như vậy mới làm nguôi lòng Bích Dao!" Dứt lời, ngỡ như không thể nào chịu đựng thêm được nữa, nàng đứng lên cù người bước đi như chạy. Lục Tuyết Kỳ vẫn lặng lẽ đứng đó, khi Tiểu Bạch bước ngang qua trước mặt, nàng mới nói khẽ: "Đa tạ!" Khuôn mặt Tiểu Bạch vẫn còn lộng lẫy nước mắt, tuy vậy khóe mắt đã lộ ra nét cười, gật đầu với Lục Tuyết Kỳ, rồi ko nói ko rằng cất mình lên bay đi. Đợi đến lúc bóng dáng Tiểu Bạch mất hút, Lục Tuyết Kỳ mới đi đến bên Trương Tiểu Phàm. Nàng ngồi thụp xuống, nhè nhẹ ôm ghì hắn vào lòng. Toàn thân Trương Tiểu Phàm run lên bần bật, nước mắt sống lưng tròng: "Bích Dao... Bích Dao..., chạy đi, chạy đi...!" Cả người hắn run bắn lên trong lòng Lục Tuyết Kỳ, nước mắt cứ thế trào tuôn như một đứa trẻ oan ức. Nỗi đau kềm nén cả mười năm trời giờ đây vỡ òa ra trong nước mắt, hắn túm lấy vai Lục Tuyết Kỳ, vội vã ôm chầm lấy nàng, khóc nức lên, miệng nấc nghẹn ngào: "Bích Dao... Bích Dao, chạy đi. Bích Dao... Chạy đi...!" Đêm tối liên hồi như kéo dài bất tận, nỗi đau thương cứ thế tuôn tràn. Lục Tuyết Kỳ ko ngờ, nhỏ người lạnh lùng như đá này lại mềm yếu như thế trước mặt mình. Trong giây phút ấy, vào nàng chỉ còn lại sự mến cảm dịu dàng. Nàng ôm chặt lấy Quỷ Lệ, như muốn dùng hơi ấm của cả thân thể và vai trung phong hồn mình xua đi giá lạnh trong con người hắn. Cùng với những giọt nước mắt nóng hổi rơi bên trên mặt Quỷ Lệ là những lời khe khẽ vỗ về, vỗ về cho hắn và đến cả chính nàng: "Sẽ tốt thôi mà, tất cả sẽ tốt đẹp thôi...!" o
Oo Sau đêm đó, Trương Tiểu Phàm bắt đầu lấy lại thần thức, tuy nhiên không được bao lâu hắn lại sốt li bì. vào lòng Lục Tuyết Kỳ hiểu rõ, tất cả tình cảnh này của hắn là vì cái chết của Bích Dao. Suốt rộng mười năm qua, Trương Tiểu Phàm nén chặt nỗi nhức trong lòng, đến lúc nỗi đau phát tiết được ra ngoài thì hắn đã hoàn toàn kiệt sức. Lục Tuyết Kỳ đã tận trung khu tận lực, dùng rất nhiều loại kỳ dược chữa chạy mang lại Quỷ Lệ, vậy mà vẫn hoàn toàn vô hiệu. Cơn sốt cứ triền miên ko dứt, từ lúc bắt đầu đến giờ đã dài hơn mười ngày, nếu là một người khác thì có lẽ đã không thể sống nổi. Trương Tiểu Phàm giờ phía trên tiều tụy đến mức không thể tiều tụy hơn được nữa, chỉ còn là tấm domain authority bọc lấy bộ xương rệu rã. Lục Tuyết Kỳ lo lắng bội phần, suốt mười ngày tối nàng thức trắng vì hắn, lo mang đến hắn từng giọt mồ hôi. Chỉ cần nhìn nàng nửa khắc là hiểu rõ, nữ nhân khi đắm say tình có thể làm cần những kỳ tích nào mang đến tình yêu của mình. Hoàng thiên cũng không phụ công nàng. Quý phái tới ngày thứ mười một, khi nỗi tuyệt vọng của nàng đã lên tới tột đỉnh thì Trương Tiểu Phàm dứt được cơn sốt. cho dù qua được cơn nguy kịch, nhưng lại Trương Tiểu Phàm vẫn hôn mê bất tỉnh. Mặc dù vậy, Lục Tuyết Kỳ đã có thể thở dài nhẹ nhõm, lòng bớt đi nỗi lo âu. Niềm tin đã bắt đầu trở lại, nàng cố gắng sửa sang trọng y phục của Quỷ Lệ rồi ngồi dựa vào mặt hắn ngủ một giấc sâu. Khuôn dung mỹ miều của nàng hé nở nụ cười thanh thản. đến dù vẫn là giấc ngủ, tay nàng vẫn đỡ lấy vai Quỷ Lệ. Gió nhè nhẹ thổi ngang qua những bức tường đổ nát, cây cỏ lao xao, cành lá vuốt nhẹ lên thân mình hai người. Trời đất tĩnh mịch, trong nơi chốn đã bị trần gian quên lãng ấy đang nhen nhóm một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi. Họ thiếp ngủ không biết đã bao lâu, sao trời đã lặn, mùi hương hoa ngạt ngào lan tỏa. Giấc ngủ của đôi mắt, phải chăng cũng là giấc mộng mười năm trong tâm hồn họ, được yên ổn bình thanh thản, mặt người mình yêu thương chìm vào giấc ngủ yên? Cùng đi với người ấy, đi suốt cả một đời... Lục Tuyết Kỳ dần dần tỉnh lại. Khóe miệng nàng vẫn đọng nụ cười hạnh phúc. Nàng khe khẽ mở mắt, thân thể hắn vẫn còn mặt cạnh, sẽ chìm vào giấc ngủ ngon lành, hơi thở hắn vẫn đều đặn vang lên bên nàng. Lục Tuyết Kỳ ngồi yên, giữ nguyên bốn thế dựa vào người hắn, lắng nghe từng tương đối thở của tình nhân. o
Oo Bỗng, từ phía Thanh Vân tô xa xăm, một âm nhạc dữ dằn trên trời cao vọng tới, một đám khói khổng lồ bốc cao. Mặt Lục Tuyết Kỳ tái mét, song mày nàng chau lại, chầm chậm ngồi thẳng ngước đầu lên nhìn. Đám khói bên trên trời dần biến thành hình lưỡi kiếm, kéo dài mãi vẫn không tan, chính là tín hiệu rất ít lúc sử dụng của Thanh Vân Môn, cấp báo xảy ra sự cố trọng đại triệu tập tất cả đệ tử lập tức tụ họp. Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ giây lát, ngoái nhìn Trương Tiểu Phàm vẫn đã ngủ yên, đoạn chầm chậm đứng lên. Sau một hồi chần chừ, nàng đưa tay cầm lấy Thiên Gia thần kiếm dựng bên trên bức tường mặt cạnh rồi nhằm hướng Thanh Vân sơn bước đi. Gió vẫn thổi, cỏ xanh lay động Trương Tiểu Phàm vẫn ngủ say bên trên nền cỏ. Từ bụi cây bên cạnh bỗng xuất hiện cái đầu của con khỉ Tiểu Hôi cha mắt. Chú khỉ nhìn tứ phía, kêu lên nhị tiếng, "khẹc khẹc", thì ra nó đã biết ngạc nhiên bởi thiếu bóng dáng của Lục Tuyết Kỳ. Tiểu Hôi chạy đến nhảy phắt lên ngực Trương Tiểu Phàm, gãi gãi đầu rồi ngồi xuống. Mấy ngón tay Trương Tiểu Phàm đã bắt đầu cử động. Một khắc qua đi, Lục Tuyết Kỳ lại hạ thân bên trên đất, bước cấp tốc tới chỗ Trương Tiểu Phàm vẫn chìm trong giấc ngủ. Tiểu Hôi đã ngồi trên ngực hắn nhăn lên làm bộ mặt quỷ, đoạn nhảy xuống đất ngồi mặt cạnh nhìn ngang nhìn ngửa. "Tiểu Phàm... Xảy ra chuyện rồi!" Lục Tuyết Kỳ hốt hoảng nói nhanh, giọng thì thào như ko còn bao nhiêu sức lực: "Ta nhìn thấy tín hiệu khẩn cấp của bản môn triệu tập đệ tử, liền chạy đi coi mới biết trong thời gian chúng ta ở đây, mặt ngoài cũng xảy ra đại sự. Quỷ vương Tông chủ ko hiểu có được bảo pháp kỳ lạ nào đó, đã xâm nhập được vào trọng điểm trí bé người, khiến người ta phải tuân theo. Đáng sợ là nghe nói ông ta tàng hình được vào những vũng máu lớn, chỉ cần có máu, cho dù là thường nhân tuyệt đạo sĩ đều trở thành công cụ để ông ta không đúng khiến..." Mặt Lục Tuyết Kỳ trắng bệch, bàn tay nắm chặt Thiên Gia thần kiếm. Nàng cúi đầu xuống nhìn Trương Tiểu Phàm, vào ánh mắt vẫn chan chứa tình cảm dịu dàng nhức đớn. Các phái chính đạo đã nhiều lần giao chiến với Quỷ vương vãi Tông nhưng lại rốt cuộc đều bị thất bại. Điều đáng sợ nhất là hầu hết đều đã bị Hồng quang lấy đi trọng điểm trí, trở thành nô lệ của Quỷ Vương. Hôm nay, Quỷ vương Tông đã tiến tới Thanh Vân Sơn, làm mưa làm gió trong hàng trăm dặm vuông của dãy Thanh Vân, bao gồm cả thường dân vào Hợp Dương thành. Trước đó, Quỷ vương Tông nhân số thậm chí không nhiều rộng mười vạn, vậy mà giờ đây đã biến thành đại quân hùng hậu, vẫn tiến đến uy hiếp Thanh Vân Môn. Lục Tuyết Kỳ chuyên chú ngắm nhìn gương mặt Tiểu Phàm, đôi mắt kiều mỹ chảy dài nhì dòng lệ. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay lạnh giá của hắn: "Ta vốn nghĩ sẽ bất chấp tất cả, bỏ đi tu đạo để cùng chàng gắn bó trọn đời, tuy vậy giờ trên đây ta không thể trốn tránh được nữa..." Đôi môi nàng run lên, từ từ gục đầu xuống: "Thanh Vân Môn đã nuôi dưỡng ta trưởng thành, sư phụ với ta ân trọng như núi. Biết ta tới đây, nhất định họ sẽ trách móc nguyền rủa ta. Điều này ta có thể dằn lòng cam chịu, cơ mà lúc này ta lại ko thể ko trở về!" Lục Tiểu Kỳ đắm đuối ngắm nhìn khuôn mặt Trương Tiểu Phàm, dồn hết mọi tình cảm lên ánh mắt, chừng như muốn níu giữ lại tất cả. Cơn gió nhẹ lan tới, váy áo nàng lất phất bay bay. "Thanh Vân Môn vẫn lâm nguy, Tru Tiên Kiếm Trận vô địch thiên hạ đã ko còn tồn tại nữa rồi. Trận chiến này... E là lành ít dữ nhiều. Ta cũng không biết có thể nhìn thấy chàng nữa không..." Lục Tuyết Kỳ thở một hơi sâu, gửi tay lau vội dòng nước mắt, khóe môi hé nở nụ cười chua chát, thì thầm mặt tai Trương Tiểu Phàm: "Tiểu Phàm! không biết có phải là ý trời, chúng ta có duyên mà ko có phận. Thế nhưng..." Nàng nghẹn lời giây lát, đoạn khẽ nói, dịu dàng mà kiên định: "Nhưng, ta không bao giờ hối hận!" Dứt lời nàng cúi xuống, nhè nhẹ đặt lên môi hắn một nụ hôn. Nụ hôn thoang thoảng, tuy vậy tình yêu thương lại vô bờ... Lục Tuyết Kỳ cắn môi đứng lên, đắm đuối nhìn Quỷ Lệ lần cuối rồi cù người bước đi. Nàng hiểu mình phải làm gì, mang đến dù rất nhiều lần muốn ngoái lại, cơ mà rốt cuộc nàng đã nén được lòng, như nàng đã kềm nén mười năm trời đằng đẵng. tốt nàng biết, nếu như chỉ một lần nhìn lại, nàng sẽ không bao giờ có được dũng khí rời xa. Tà áo trắng cất cánh bay, bóng người dần mờ khuất. o
Oo Gió vẫn ko ngừng lay động cỏ cây, mang hương thơm ngọt ngào đi khắp chốn. Tiểu Hôi lặng lẽ đến mặt Trương Tiểu Phàm, trèo lên ngực hắn, trông theo bóng dáng tà áo trắng khuất dần. Bàn tay Trương Tiểu Phàm lại cử động nhè nhẹ. Gió vẫn thổi, thời gian vẫn chầm chậm trôi đi, Thảo Miếu làng mạc vẫn cứ thế chìm vào tĩnh mịch. Ngày đêm nối tiếp nhau, ngày qua tháng lại, sao trời cũng sáng lên rồi lại lặn, chứng kiến những bi kịch nhân gian. nhỏ khỉ Tiểu Hôi vẫn ngồi yên trên ngực Trương Tiểu Phàm, bộ dạng đã có phần mệt mỏi. Nó há miệng ngáp dài rồi ho lên mấy tiếng "Khẹc khẹc khẹc!" Đột nhiên như cảm thấy điều gì, bố con mắt của nó trợn lên nhìn xuống. Một tiếng thở nhè nhẹ, rồi Trương Tiểu Phàm dần mở mắt ra. Đôi mắt đã sống lại tuy vậy tròng mắt vẫn còn trắng dã. Trương Tiểu Phàm vẫn nằm bất động, yên lặng nhìn sao trời luân phiên chuyển bên trên cao. Gió đêm rì rào, cỏ cây lao xao. Trong bóng tối sâu thẳm ấy, những vì sao không ngừng lấp lánh, như chứng cứ của sự vĩnh hằng. Cuộc sống bé người có kéo dài đến mấy, cũng chỉ là khoảnh khắc vào vô tận của vũ trụ mà thôi... Thần tình Trương Tiểu Phàm đã dần trở lại ung dung. Rộng mười năm qua, trung khu trí hắn mới thôi ko còn bi thiết kích động. Hắn nằm yên ổn tại chỗ, âm thầm ngắm nhìn trời cao. Đêm black vô tận, đất trời lặng ắng, chỉ có tiếng gió khua cây lá rì rào. o
Oo Bình minh xuất hiện, trời lại rạng. Ánh bình minh tỏa sáng xóa đi bóng đêm còn sót lại. Trương Tiểu Phàm nhắm nghiền song mắt, cứ nằm lặng như thế rất lâu. Đến lúc mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp trùm lên thân thể, lúc này hắn mới mở mắt ra lần nữa, và thực sự đứng lên. Phải loạng choạng một lúc hắn mới đứng vững được trên đất. Xoay đầu nhìn bốn phía xung quanh, Tiểu Phàm dần nhận ra quang đãng cảnh đã gắn bó thân thiết với hắn từ tuổi ấu thơ, những ký ức thân thiết vô chừng mà cũng bi thảm tột độ. Hắn bước chân đi, bàn chân giẫm lên thảm cỏ mềm mại không gây ra một tiếng động. Tiểu Hôi theo sát mặt cạnh, vất vả lắm mới leo được lên vai hắn. Trương Tiểu Phàm lặng lẽ đi về phía bắc Thảo Miếu thôn, chỗ còn một đống đổ nát càng làm tăng thêm vẻ hoang tàn. Nhìn ra xa hơn, mắt hắn bắt gặp bóng dáng của ngôi miếu nhỏ năm nào. Hắn dừng chân lại ngắm nhìn hồi lâu, quan tiền sát kỹ rộng cảnh đổ nát của ngôi miếu. Rất thọ sau đó hắn mới mỉm một nụ cười, nụ cười chua chát tuy vậy không còn một chút gì oán giận. Đoạn, hắn quay người đi, không một lần ngoái đầu nhìn lại: "Nào, đi thôi Tiểu Hôi!" bé khỉ Tiểu Hôi "khẹc khẹc" lên mấy tiếng nho nhỏ, theo bản năng lại gửi tay gãi đầu. Trương Tiểu Phàm khẽ nhắm mắt, đón nhận làn gió mát thổi tới: "Đi thôi, đến địa điểm chúng ta cần đến!" Ánh mắt hắn hướng về phía trước, ngắm nhìn dải Thanh Vân đánh sừng sững chọc thẳng trời cao. o
Oo Thanh Vân tô một thời ngạo nghễ, giờ trên đây vắng lặng hoang tàn. Bé đường lên núi vô cùng tĩnh mịch, vì sự biến gần phía trên khiến cõi tục trăm họ tan tác xuất xắc vì Đạo Huyền chân nhân đã mất đi sức mạnh vô địch phải người ta ko còn thờ kính như xưa? lúc mặt trời bắt đầu ngả về phía tây, Quỷ Lệ cũng đã đi tới bé đường rừng giữa nhì dãy núi. Con đường đó hắn đã trải qua không biết từng nào lần, đã thân quen thuộc từng cành cây ngọn cỏ, vậy mà từ bây giờ bước chân của hắn lại chậm rãi nghi ngại, khóe mắt hằn rõ những vệt suy tư. Đường núi gập ghềnh, 2 bên đường cổ thụ tỏa bóng, tiếng chim ríu rít vọng từ trên những tàng cây. Quỷ Lệ vẫn chậm rãi bước đi, nhỏ đường hoang vắng nối dài hun hút. Hơn nhị ngàn năm thịnh rồi suy, ko biết từng nào sự kiện đã xảy ra trên nhỏ đường này? Đã tới ngã tía đường. Quỷ Lệ dừng bước, phóng tầm mắt nhìn về phía trước. Đằng sau những kẽ lá hàng cây thấp thoáng một góc lớn điện thờ Tổ sư của Thanh Vân Môn. Hắn chợt mỉm nụ cười, rẽ sang con đường nhỏ. Ngã ba cách Từ đường Sư tổ không xa, chẳng mấy chốc ngôi điện thờ đã hiện ra trước mắt. Quỷ Lệ đứng nép vào cây đại thụ sum suê, dõi mắt nhìn về phía trước. Đại điện ảm đạm như hàng trăm năm nay vẫn thế, trên khoảng sảnh trước bậc tam cấp, lá cây rụng chất chồng. Một lúc sau, từ vào điện thờ ra đi một người vận toàn đồ trắng, khuôn mặt tuấn tú phi phàm, nụ cười từ tốn túc trực bên trên môi. Trong tay người đó ko phải bảo kiếm mà là một cây chổi cán dài. Người đó nhìn ngắm lá cây ngập tràn bên trên đất, khuôn mặt lộ nét tươi cười, thở sâu mấy hơi thưởng thức mừi hương núi rừng, đoạn giơ chổi quét nhẹ lá rụng bên trên sân. Cây chổi loang loáng vung lên, lá rụng dạt sang một phía. Lá cây tựa như những đứa trẻ ko biết vâng lời, cất cánh lên toán loạn như muốn trở về chỗ cũ, người đó mỉm cười rồi quét nhẹ thêm một lần. Gió lùa, rừng cây lao xao lay động. Phía xa sau cây đại thụ, Trương Tiểu Phàm lặng ngắm bóng dáng người quét rác kia, lòng rộn lên niềm vui ý nhị. Lâm tởm Vũ dường như cảm nhận được điều gì, 2 tay chợt chững lại, quay người nhìn ra phía nhỏ đường, mà lại bốn bề chỉ là núi rừng vắng lặng, ko hề có một dấu vết của con người. Hắn lắc đầu mỉm cười, lại vung chổi quét tiếp lá khô. Phía sau rừng cây, Trương Tiểu Phàm bước đi chầm chậm, mỗi bước cứ xa dần thêm Từ đường Sư tổ. Phút chốc hắn đã trở lại ngã cha đường. Lần này, hắn nhằm về hướng Ảo Nguyệt Động Phủ, chậm rãi nhưng kiên quyết bước tới. trung ương linh hắn cảm nhận rõ ràng, tại chốn sâu thẳm của Ảo Nguyệt Động Phủ dường như có một sức mạnh thần bí nào đó đang không ngừng gọi hắn, thúc giục hắn đi tới chỗ ấy. Tiếng gọi ấy, lúc còn ở Thảo Miếu thôn hắn đã cảm thấy, giờ đây lại càng giục giã lên thêm. Rốt cuộc Trương Tiểu Phàm cũng đến được nơi cần đến. Hắn dừng bước chuyên chú ngắm nhìn nơi rất thiêng với hắn một thời. Nhìn bề ngoài, thạch động này ko khác gì so với bất kỳ hang động nào, đều là đá núi gồ ghề, mặt đất chai cứng. Điều khác lạ chỉ là mặt đất phía trước cửa động đã bị những bàn chân người giẫm đạp đến nhẵn bóng lên. Thế nhưng, với Thanh Vân Môn, thạch động này này lại là tượng trưng mang đến hơn nhị ngàn năm thịnh suy của môn phái. Còn giờ đây, trước mắt Trương Tiểu Phàm, Ảo Nguyệt Động Phủ chẳng qua cũng chỉ là một cửa động không hơn không kém mà thôi! Hắn mỉm cười, thanh nhàn đi thẳng vào trong, ko một chút chần chừ vày dự. Ánh sáng mặt ngoài bị vách đá chặn lại, phía bên trong động càng vô cùng vắng lạnh, vẫn là đồ hình Thái Cực bên trên vách đá, chẳng khác chút nào so với lúc hắn đến đầu tiên. Trương Tiểu Phàm lại gần đặt tay lên Thái Cực đồ hình, một luồng sáng nhạt lóe lên, đó là Huyền công trọng điểm pháp trấn giữ mang đến cấm địa Thanh Vân Môn này. Trong ánh sáng huy hoàng ấy, bức Thái Cực đồ hình bắt đầu có phản ứng, mỗi lúc một sáng lóa lên. Một lúc sau, cánh cửa đá bên cạnh mở ra, lộ rõ một khoảng khói mù cuồn cuộn nhấc lên như sóng nước. Trương Tiểu Phàm chuyên chú nhìn vào làn sóng cuộn. Lần thứ nhất đi vào, dường như có một sức mạnh nào đó giữ chân hắn lại bên ngoài. Nhưng lần này từ cánh cửa lại như tỏa ra một sức hút kéo hắn vào trong, vai trung phong trí bắt đầu chao đảo. Trương Tiểu Phàm thở một khá sâu, ko chút bởi dự mạnh bước tiến vào. Luồng khá mát lạnh ập vào mặt khiến Trương Tiểu Phàm tưởng như vừa bị nhấn sâu vào nước. Mà lại thực sự bình thường quanh hắn chỉ là một thế giới lỗi vô, một vùng tối tăm, không bờ bến, không ánh sáng. Tiểu Hôi bên trên vai hắn động đậy, kêu lên khe khẽ. Trương Tiểu Phàm chuyển tay xoa đầu trấn an nhỏ khỉ, Tiểu Hôi "khẹc khẹc" mấy tiếng rồi lại ngồi yên. Trước mắt Trương Tiểu Phàm chỉ là một màn đen. Hắn chú thị nhìn rất lâu, không một động tác nào khác, mãi đến phút cuối mới nở một nụ cười tự tại, mắt nhắm nghiền đi thẳng về phía trước. Mới đi thêm vài bước, màn tối lạnh lẽo yên ổn ắng đột nhiên tan đi. Bỗng "ầm" một tiếng như trời long đất lở, làn khá nóng hầm hập phả vào mặt. Phút chốc Trương Tiểu Phàm thấy như bị rơi vào vào biển lửa. Những lần đau dữ dội xé nát thân thể hắn, domain authority thịt rát bỏng đến mức mất đi tri giác. Tiểu Phàm nhắm nghiền đôi mắt, da thịt bên trên mặt teo dúm lại trong đợt đau đớn tột cùng nhưng khóe môi vẫn an nhiên nụ cười, từng bước từng bước một tiến lên phía trước. Tiểu Hôi bắt đầu kêu lên sợ hãi, tim đập thình thịch hỗn loạn. Tiểu Phàm nhấc con khỉ trên vai xuống giừ trước ngực, nhỏ khỉ rúc đầu vào áo hắn, nằm yên ổn không động đậy. Tiếng lửa cháy ào ào ngày một dữ dội hơn lên, không khí xung quanh hắn càng lúc càng thêm rát bỏng. Nỗi nhức đớn ko ngừng tăng thêm, mỗi bước chân đi là cả một cố gắng tột cùng. Tuy thế Tiểu Phàm vẫn không dừng lại, chậm rãi nặng nhọc tiến về phía trước. Cảm giác rừng rực nóng bức rồi cũng vơi đi, bao quanh hắn trở lại trống vắng mênh mông, nỗi đau đớn rã dần. Trong cảnh tĩnh mịch, bỗng nhiên một tiếng thánh thót của nước vang lên bên tai, giọt nước lạnh giá không biết từ đâu rơi xuống mặt hắn. Giọt nước lạnh giá làm Tiểu Phàm bất giác rùng mình. vào khoảnh khắc ấy mọi tiếng động dường như lui đi, đất trời cũng không còn nữa, trung khu trí Trương Tiểu Phàm chỉ còn lại đồ hình Thái Cực khắc trên vách đá. Ngọn sóng như rồng cuốn lên cao muôn trượng rồi đổ ập xuống dữ dội. Tất cả những nguy nga của trời đất bỗng biến thành nhỏ bé, bị ngọn Thanh Vân sơn sừng sững nuốt chửng vào lòng. Từ trong lỗi vô, hàng thăm ngọn gió lạnh buốt nổi lên như cắt từng thớ thịt Tiểu Phàm, làm hắn nhức đớn rộng gấp bội phần cảm giác bị lửa nóng thiêu đốt. Toàn thân Trương Tiểu Phàm lại một lần nữa phải chịu đựng những cơn đau đớn tột độ. Thần ghê vốn lì lợm của hắn dường như đã ko chịu được nữa. Hàng ngàn bàn tay sẽ cấu xé da thịt hắn, ngực bị nén lại chừng như ko thể thở nổi, chừng như cơ thể hắn sẽ chìm vào vào đáy biển sâu, những áp lực vô cùng vô tận nghiền nát cơ thể hắn thành bột chảy vào trong nước. Như thế là ta đã chết! Trước khi chết cũng phải hé mắt nhìn chung quanh... Cũng giống như một ngọn đèn. Ý nghĩ vừa đến trong đầu, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một ngọn đèn leo lét xa xăm, như vẫy gọi cũng lại như chế nhạo. Trương Tiểu Phàm hít sâu, tiến bước chầm chậm về phía trước, mắt nhắm nghiền, giá lạnh bốn bề xâm lấn cơ thể hắn ngày một dữ dội. Tiếng gầm rú vang dội mặt tai, hàng ngàn music dữ dội ập tới làm tảo cuồng đầu óc. Vầng trán Trương Tiểu Phàm lạnh toát, sắc mặt trắng nhợt tiều tụy, dẫu vậy hắn vẫn chầm chậm tiến bước. Bước tiếp bước, chậm rãi cơ mà kiên quyết, như cuộc đời con người ta vẫn vậy, cứ từ từ tiến về phía trước, đi đến cùng ko bao giờ ngoái lại. Cơn thủy triều đã chầm chậm thoái lui, những music dữ dội dần tan biến, sự vắng lặng lại trở về ngự trị. Vào cõi ảm đạm chỉ còn nghe bước chân của Tiểu Phàm. Đơn độc một con người, đi mãi về phía trước. "Tiểu Phàm...!" Bỗng một âm nhạc tựa tiếng sét vang lên từ sau sườn lưng hắn. Tiểu Phàm sững lại không còn tin vào tai mình, trên đây là lần đầu tiên hắn dừng chân bước. Mắt vẫn nhắm nghiền, mà lại môi hắn đã bắt đầu mấp máy, mấy lần nấc nghẹn, mấy lần tim như dao cắt, vô vàn lần chìm vào tuyệt vọng, hắn rên rỉ trong nhức đớn: "Bích Dao...!" Âm thanh thân quen thuộc đó lại vang lên, vô vàn thân thương, mang theo tình yêu đã khắc sâu vào trong trái tim khảm. "Tiểu Phàm! Chàng ko nhớ đến thiếp nữa sao? Hãy nhìn thiếp đi, được không?" Toàn thân Trương Tiểu Phàm run bắn lên, người oằn lại như rơi vào cơn giằng xé kịch liệt. Nhiều lần hắn đã toan tảo đầu tuy vậy lại nghiến răng chấp nhận nỗi giày vò. Mang đến dù cơ thể không bị lửa nước hành hạ nhưng nhỏ người hắn lúc này mồ hôi ướt đẫm, mặt mũi biến dạng như chìm trong nhức đớn tột cùng, hơn cả lúc bị tra tấn vào gió lạnh lửa nóng. Lại những tiếng kêu gào trầm trầm không dứt dội lên từ phía sau Trương Tiểu Phàm. Cả một kiếp đời phiêu bạt, phải chăng là vì những tiếng gọi ấy? Cớ sao ta lại ko thể ngoái đầu? "Aaa!" Trương Tiểu Phàm bỗng hét lên, toàn thân run lẩy bẩy, hàm răng nghiến chặt, các khớp xương kêu lên răng rắc, nỗi chịu đựng dường như đã đến đỉnh điểm. Vậy mà những cơn đau vẫn còn không kết thúc. Ngoài tiếng gọi của Bích Dao còn muôn vàn những tiếng kêu gào khác. Dần dần hắn nghe rõ ràng những âm thanh ấy, tất cả đều là những người mà hắn khắc cốt ghi xương. Cha, mẹ! Sư phụ Phổ Trí! Điền Bất Dịch, đánh Như! Những cái tên nối dài vô tận, những âm thanh tiếp nối âm thanh, ngọn sóng nối liền ngọn sóng gào kêu phía sau lưng hắn. Quá khứ một đời như khói như mây ko ngừng diễn ra trong tâm trí hắn. Ngàn non vạn suối, tuyết thẳm rừng sâu, nhì mươi mấy năm 1-1 độc một mình... Hắn không muốn solo độc, không cần phải trường sinh, điều hắn muốn chỉ là được sống cùng với những người thân yêu... Trương Tiểu Phàm ôm đầu nấc lên, như một đứa trẻ độc thân không còn một nơi nương tựa. Nước mắt cứ thế rơi lã chã, tiếng kêu gào vô cùng vô tận cứ dội bên tai, bủa vây lấy hắn, những tiếng kêu thúc giục hắn phải ngoái đầu nhìn lại. Thế nhưng, tương đối ấm nhàn nhạt của nước mắt vào lòng bàn tay đã khiến Tiểu Phàm từ từ bình trọng điểm trở lại. Cảm giác ấm áp quen thuộc ấy ko lâu trước hắn đã có với một người. Cũng là con người ấy, lúc hắn sắp rữa tan, đã dịu dàng mà kiên cường bên cạnh, không phút giây nào xa rời hắn. Không biết bao nhiêu đêm, người ấy đã thức trắng mà dùng thân thể sưởi ấm cho Tiểu Phàm. Đã từng, vào tuyệt vọng vô cùng, những giọt nước mắt nóng hổi từ khuôn mặt nàng đã rơi xuống khuôn mặt và bàn tay hắn. Cảm giác ấm áp ấy mách bảo Tiểu Phàm, mặt cạnh hắn còn có một người... Đời này kiếp này, nghìn non vạn núi, băng tuyết trắng rừng. Hắn ko cô độc! mặt cạnh hắn vẫn có một người! Những âm thanh xung quanh lại trở phải dồn dập, hàng vạn tiếng gào réo lại vang lên. Mà lại Trương Tiểu Phàm đã chầm chậm đứng dậy, những nét khổ nhức trên khuôn mặt mất dần. Đột nhiên hắn khẽ mỉm miệng cười, nụ cười luyến tiếc, thê lương nhưng mà thanh thản. Đoạn hắn lại chầm chậm bước về phía trước, mặc những âm nhạc không ngớt phía sau, bình tĩnh bước đi vào những tiếng gào kêu thảm thiết. Sự tĩnh mịch lại một lần nữa buông xuống. Tiếng ho khe khẽ vọng đến từ phía trước mặt Tiểu Phàm, là tiếng ho của một lão nhân ốm yếu. Hắn ngạc nhiên căng mắt nhìn về phía đó. "Thì ra là người...!" Trương Tiểu Phàm nhắm mắt đứng lặng tại chỗ, hít một khá sâu rồi chầm chậm thở ra. Hắn từ từ mở mắt.

Bạn đang xem: Trương tiểu phàm và lục tuyết kỳ


Thích một người, từ tốn nhạt cơ mà nồng đậm, sẽ được bao lâu?
Từ nhỏ dại đến lớn, bọn họ đã đòi hỏi qua từng nào lần thích. Nhưng khoảng cách thời gian, không gian thay đổi, còn hoàn toàn có thể khiến cho bạn nhỡ nhung mãi ko quên, tình yêu thuở ban sơ với một tín đồ không?

Còn ghi nhớ không?

*
" data-image-caption="

Tru Tiên Lục Tuyết Kỳ

" data-medium-file="https://cdvhnghean.edu.vn.files.cdvhnghean.edu.vn.com/2016/09/9ae48b5fly1fh5beuwehoj21xp1ww4ji.jpg?w=300" data-large-file="https://cdvhnghean.edu.vn.files.cdvhnghean.edu.vn.com/2016/09/9ae48b5fly1fh5beuwehoj21xp1ww4ji.jpg?w=500" class=" wp-image-5110 aligncenter" src="https://cdvhnghean.edu.vn.files.cdvhnghean.edu.vn.com/2016/09/9ae48b5fly1fh5beuwehoj21xp1ww4ji.jpg?w=468&h=462" alt="9ae48b5fly1fh5beuwehoj21xp1ww4ji.jpg" width="468" height="462" srcset="https://cdvhnghean.edu.vn.files.cdvhnghean.edu.vn.com/2016/09/9ae48b5fly1fh5beuwehoj21xp1ww4ji.jpg?w=468&h=462 468w, https://cdvhnghean.edu.vn.files.cdvhnghean.edu.vn.com/2016/09/9ae48b5fly1fh5beuwehoj21xp1ww4ji.jpg?w=150&h=148 150w, https://cdvhnghean.edu.vn.files.cdvhnghean.edu.vn.com/2016/09/9ae48b5fly1fh5beuwehoj21xp1ww4ji.jpg?w=300&h=297 300w, https://cdvhnghean.edu.vn.files.cdvhnghean.edu.vn.com/2016/09/9ae48b5fly1fh5beuwehoj21xp1ww4ji.jpg 690w" sizes="(max-width: 468px) 100vw, 468px" />

Nếu như còn, tôi chỉ dám nói fan này là Lục Tuyết Kỳ. Tôi biết , mỗi người đều có một hoàn cảnh riêng đưa đẩy mình mang đến với Tru Tiên, nhưng mà bất kể thực trạng năm chính là gì, một trong những người có lẽ rằng cũng như tôi, mỗi một khi người khác nhắc tới cái brand name đó, trong tim chợt mượt mại, cơ hội nhớ tới cô gái ấy bất giác lại mỉm cười.

Bạch y kinh hồng 】

Lần đầu tiên gặp mặt nàng, dáng ngọc bên trên điện, một cỗ bạch y thanh lệ như tuyết, một thanh Thiên Gia ánh lên lam quang.

Sắc mặt nữ băng lãnh, đứng sau lưng Thủy Nguyệt đại sư chú ý lại phần đông đệ tử Thanh Vân Môn len lén chú ý nàng, ghẻ lạnh mà cao ngạo.

Khi đó thiếu nữ chưa gọi về tình yêu, chẳng qua chỉ là một trong người thuộc cầm cố hệ trẻ có tài năng của Thanh Vân môn, là 1 trong những đệ tử được sư phụ cưng chiều.

Khi kia tôi cũng không hề nghĩ rằng, chỉ một lần gặp gỡ gỡ này, thiếu phụ đã trở thành tổng thể tín ngưỡng của tôi trong những năm tháng rất rất lâu sau này.

【 Thiên Gia xuất thế

*

“Cửu Thiên Huyền Sát, Hoá Vi Thần Lôi, Hoàng Hoàng Thiên Uy, Dĩ Kiếm Dẫn Chi”

Thất mạch hội võ, lần đầu tiên nàng áp dụng thần tìm ngự lôi chân quyết, toàn bộ mọi tín đồ nhìn thấy y phục phái nữ bay bay, khía cạnh lạnh như sương; nhưng không có bất kì ai biết sâu vào hào quang, nàng một mình đứng nghiêm vào mưa gió gào thét, nhan sắc mặt khá tái nhợt, trong đôi mắt lại có 1 phần đau thương, còn tồn tại một chút gớm hoàng.

Tôi ko biết, khi đó đau yêu quý trong ánh nhìn nàng là do ai. Là do tỷ thí trước ánh mắt trống rỗng không tập trung của Trương tè Phàm. Là do ranh giới sống chết khi đối mặt với Thiêu Hỏa Côn. Là vì tuyệt vọng sắp chiến bại mà buộc phải miễn cưỡng áp dụng tuyệt kĩ của Thanh Vân Môn.Hay nguyên nhân là kì vọng của trưởng bối đái Trúc Phong đằng sau.

Tôi biết tất cả mọi bạn chỉ thấy nàng có tài hơn người, tuyệt đại phong hoa, nhưng không một ai nghĩ tới những thứ sau ánh hào quang đãng ấy, phụ nữ bay có mệt xuất xắc không, bao gồm cảm thấy cô đơn hay không. Chắc rằng chính là từ lên đường điểm này, tôi tự dưng đau lòng bởi nàng.

Mưa gió thuộc đường

Taị Vạn Bức Cổ Quật, hắn thấy thiếu phụ bị Phược Tiên Tác tấn công, không để trọng điểm đến an nguy của bản thân chạy tới cứu nàng.Tiếp đó trên Tử Linh Uyên, vào phút cuối chị em không chút trù trừ bay về phía hắn, ráng lấy tay hắn rồi cùng cả nhà ngã vào trong láng tối. Thời gian ở Vô Tình Hải, đối mặt với sự vây hãm của kẻ địch, hắn lại kiên trì nói: “Ta không đi”. Đêm mưa trên sườn núi, hắn chịu phạt quỳ gối bên dưới mưa gió sấm sét, phụ nữ cũng tĩnh mịch ở mặt hắn chịu đựng mưa gió.

Ai cũng không để ý rằng, bất tri bất giác, các gian lao vì vậy hai người đã cùng đi cho tới đây, đó là tình nghĩa, còn có một phân tử mầm tình cảm chưa ai rõ vẫn từ từ bự lên, yên ắng không một giờ động, rồi lại lấn sâu vào không dễ gì lay chuyển.

Ngọc điện tình thâm

Trên Ngọc Thanh điện, 1 mình hắn quỳ gối bên trên đại điện. Nhưng nàng, phòng lại ánh mắt của toàn bộ đám người xa lạ đứng lên tiến cho tới quỳ gối xuống đại điện cùng hắn. Răng nhẹ nhàng gặm môi dưới, tiếng hít thở đùng một phát nặng nề, đàn bà lại không hề có ý lùi bước, dùng tính mạng của bản thân mình thay hắn bảo đảm.

Thủy Nguyệt đại sư nói:“Mấy thanh niên các ngươi, trù trừ trời cao khu đất rộng, dũng cảm nhất thời, chỉ sợ trái lại đẩy Trương tè Phàm tới đường chết!”

Nhiều năm tiếp theo này, khi người vợ nhớ tới tình cảnh thời điểm đó, liệu có có một chút hối hận tuyệt không? lúc đó, trường hợp như người vợ không đứng ra chũm hắn giải thích, số mệnh chắc rằng cũng không trở nên như nỗ lực này. Chẳng qua là đối với số mệnh, họ vĩnh viễn chỉ rất có thể gặp, mà thiết yếu đoán được. Nàng gặp mặt hắn, tuy vậy lại không đoán được tương lai của hai người.

Tuyết nhuộm lưu lại niên

" data-image-caption="

Tru Tiên Lục Tuyết Kỳ

Nàng lại 1 mình đứng ngơi nghỉ Vọng Nguyệt Đài, chị em nói, vốn không hẳn là bộ dáng như vậy, vốn sẽ không biến đổi thành cỗ dạng như bây giờ. Tôi ko biết trong tầm mười năm ấy, đã bao nhiêu lần thiếu nữ đứng ngược gió trên Vọng Nguyệt Đài mà cần yếu chợp mắt, chỉ gồm thể lặng lẽ bi thương, lại sở hữu bao nhiêu tình cảm không thể thổ lộ xóa mãi không mờ, chỉ có thể dùng bài toán múa tìm duới trăng kiếm tìm bình yên, sau cuối trong nhẵn trúc tối tối, lưu giữ rồi lại rứa quên.

Lòng ta bao gồm chàng, chàng nào biết.

(Câu cội là: chổ chính giữa duyệt quân hề quân bất tri, là một trong những câu thơ trong bài bác thơ Việt Nhân Ca không rõ người sáng tác thời nhà Hán).

Đại khái trong cuộc đời thứ khó dứt bỏ nhất, chính là những tình cảm nảy sinh thưở ban đầu, tưởng rằng thời gian qua đi thì có thể quên tình yêu , tác dụng trải qua thời hạn mười năm lại càng nhớ rõ ràng hơn. Dung mạo thiếu hụt niên kia, chần chừ từ lúc nào đã thấm sâu trong mắt nàng.

Tích nhan mạch đường

 Rất những năm sau, lúc nàng gặp mặt lại hắn đợt tiếp nhữa sẽ như thế nào, có lẽ rằng trong mười năm này thiếu phụ đã suy nghĩ tới vô số mang thiết, nhưng không hề nghĩ cho thời khắc tái ngộ hóa ra lại là binh khí kề nhau.

Nàng nói, còn chạm chán lại chị em sẽ cần sử dụng kiếm giết thịt hắn. Thanh nữ còn nói, Trương sư đệ, ngươi quay về đi. Cô bé nhắc nhở bạn dạng thân hai ngươi là quân thù sống chết, tuy thế tâm cấp tốc hơn lý trí chỉ trong chớp mắt.

Tôi biết, qua nhiều năm bởi vậy cho tới hiện nay nàng không những có một mình. Bởi vì lúc sinh mệnh ngàn cân nặng treo gai tóc, ai cũng đều sợ hãi thương tổn đối phương, buông pháp bảo của chính bản thân mình ra không chỉ có mình nàng. Chính vì tuy pháp bảo kia chĩa vào đối phương, cơ mà lại trầm khoác suốt đêm chưa từng động thủ, không chỉ có có bản thân nàng.

Thời gian mười năm, mặc dù cho là là thay đổi không gian, biến đổi lòng người, nhưng tôi tin lúc ở Thiên Đế Bảo Khố, hắn xúc đụng kéo tay thiếu nữ cứu nàng, quên cả mình cũng đang nguy hiểm, bắt đầu là tấm lòng chân thật của hắn.

Vệt sâu dưới ánh trăng

*

Trại Thiên Thủy, trăng sáng sủa cuối chân trời.

Ở khu vực này đêm hôm tĩnh lặng, bạn nữ như một đóa bách hợp nhẹ nhàng nhắm tới phía bạn yêu nữ tính nở rộ. Y hệt như mỗi một tối trong mười năm qua, nữ rút kiếm nhẹ nhàng múa, nhắm đến phía tình nhân múa đến khắc cốt tương tư, tiếp đến ở thân hai fan vẽ bắt buộc một mặt đường thâm ngân, chặt đứt si trung khu vọng tưởng của mình, cũng chặt đứt xúc đụng trong lồng ngực hắn. Cô gái dùng Thiên Gia chĩa vào hắn, ngăn cản hắn vượt qua vệt sâu bên trên nhai đạo, thiếu nữ thấy hắn tương đối lùi trong tương lai vệt sâu.

Làm như vậy, trong tâm nàng ko khổ sao? giả dụ như nàng tịch thu Thiên Gia kiếm, ví như như đàn bà để hắn thừa qua vệt sâu kia, ví như như nàng hoàn toàn có thể tạm thời buông xuống môn quy giới luật, gồm phải kết viên sẽ không như vậy hay không?

Tôi biết phần nhiều điều giả dụ như này sẽ không xảy ra, nhưng lại tôi siêu đau lòng mẫu lý trí ấy của nàng, dù cho là trong nháy đôi mắt nàng rất có thể vì trung tâm tình của chính mình mà kích hễ một lần thì tốt biết bao.

【 Con ko nguyện ý 】

Trên Ngọc Thanh điện, trưởng môn bên cạnh đó rất hài lòng mối hôn sự này, trong cả sư phụ luôn luôn yêu dấu nàng thoáng qua một chút ko đành lòng, sau rồi cũng gật đầu đồng ý đồng ý. Môn sinh thích chí của Phần hương thơm cốc, kiều chị em Thanh Vân Môn, nghe ra hình như rất xứng đôi. Nhưng chưa từng có ai hỏi qua đàn bà có đồng ý hay không.

Hồi tưởng lại thời hạn thấm thoát trôi, cũng là ở chỗ này bạn thiếu niên cô đơn kia quỳ gối trong đại điện. Cô gái nhìn ra xa xung quanh cửa sổ, là non song cách trở, cách năm tháng sáng chóe đã đi qua, lại thấy được thiếu niên năm đó.

Người đó là người trước tiên khiến góc nhìn Lục Tuyết Kỳ đàn bà chứa nhức thương, người đó vì thiếu phụ bị thương ko màng toàn bộ xông tới cứu giúp nàng, fan đó và phụ nữ trong bóng buổi tối và giỏi vọng phụ thuộc lẫn nhau, fan đó khiến nàng mỉm cười cợt dịu dàng.

“Con không muốn”, nàng nói với toàn bộ mọi người chắc như đinh đóng cột, như nhau như năm ấy người vợ nói “Đệ tử Lục Tuyết Kỳ, nguyện đem tính mạng bảo đảm”.

Tôi vui lòng vì fan kia ở đầu cuối cũng ở mặt nàng.Nếu chưa hẳn yêu, tại sao ở ngàn dặm xa xôi trong tâm run lên.Nếu không hẳn yêu, làm thế nào lại coi việc muốn chạm mặt nàng thành chuyện vướng bận trong lòng.Nếu không phải yêu, làm thế nào lại mong dẫn chị em đến chân mây góc biển.

【 Tơ tình khó dứt

Được vạn nguời kính trọng, bình thản mà sống, đó không hẳn ước mơ hồi đó của con gái sao. Tuy vậy không biết bước đầu từ thời gian nào bạn kia đã thay thế sửa chữa ước mơ của nàng, dẫu sao cô gái cũng chỉ muốn nắm tay đi bên fan mình yêu.

Có điều trên đời này không hề ít chuyện không như ý mình, trong cả là fan đạo hạnh cao không chỉ có vậy không yêu cầu cũng chỉ là một trong những người phàm trần bé dại bé thôi sao, bị quá nhiều băn khoăn trói buộc, thân bất vì kỷ, con gái không bỏ được sư môn, hắn không vứt được Bích Dao.

Chúng ta luôn cho rằng chỉ việc hai người yêu nhau, chuyện gì cũng vượt qua, cơ mà trên đời này điều tuyệt vọng nhất là nhớ nhung dẫu vậy không bí quyết nào va tới.

Xem thêm: Nghe nhạc phim hoạt hình nhật bản buồn, top 12 bài hát anime hay nhất mọi thời đại

Thôi thì nói đây là một đoạn nghiệt duyên cũng được, nói đàn bà mê muội ko tỉnh cũng được, biết không có duyên nhưng lại vẫn không thể chấm dứt tương tư, càng mong mỏi chặt đứt thì càng khắc cốt ghi tâm.