Trước quán ăn uống Mạnh Trinh đầu ngóc ngách 153 mặt đường Nguyễn Thông, người lính dáng vẻ thấp đậm áo rằn ri bội bạc phếch, đầu nhóm nón bo vành tơi tả, tay xách ba-lô… Từ kế bên cửa… anh ngập dứt nhìn vào rồi dậm khỏe mạnh hai chân sở hữu bottes de saut cũ rách rưới xuống nền sân đến bùn đất khô rơi ra rồi mới phi vào trong quán… Anh tra cứu đến cái bàn thấp tiếp giáp vách, đặt loại ba-lô đầy lớp bụi đường và ngồi xuống loại ghế đẩu mộc dựa sườn lưng vào vách tường, đủng đỉnh lấy dòng nón bo xác xơ chụp vào đầu gối, mở loại khăn rằn quàng cổ nhàu nát đã bụi bẩn lâu ngày cố kỉnh lên vai… Anh chú ý từ thân mình xuống dưới đôi giầy mà mỉm cười khẩy rồi trường đoản cú ví mình là… “thằng hề của thành phố, thằng đầy đủ của núi rừng!”… không đồng ý mỉm cười.

Bạn đang xem: Lực lượng hồn ma biên giới

– mang lại tui… chai lade băm tía … dì hai! à… mà cho xin hai mẫu tẩy nghen!

– Dạ, tất cả ngay… chú!

Anh ta chậm rãi rót đầy hai ly bia bong bóng trắng vừa chớm miệng… anh gắng ly lên chuyển cụng vào ly kia rồi lẩm bẩm như nói điều gì… rồi tặc lưỡi lắc đầu… ngửa cổ ực một hơi nhiều năm cạn ly chỉ với trơ lại viên nước đá…rồi khà ra một cách đầy sảng khoái…

*

Anh ta lấy cái khăn rằn dơ lâu ngày lau mặt mày đầu tóc bờm xờm, hàm râu lủa tủa dày cứng với hai cánh tay đen đúa săn chắc chắn đầy lốt cào xước của tua rừng, anh mở nút áo lau vào lồng ngực đầy những giọt mồ hôi nhể nhải để lòi ra cái hình xăm “chiếc áo quan và bố cây nến” … điện thoại tư vấn là “Hồn ma biên giới” ám chỉ những người dân lính vô danh thuộc đơn vị chức năng Nha nghệ thuật mà người dân thường biết đến dưới cái thương hiệu Biệt kích Lôi Hổ.

– mang đến tui… chai nữa… dì hai!

Anh ta rót đầy rồi lại cụng ly bên trên bàn, nâng lên miệng ngửa cổ ực.. ực.. Chỉ từ trơ lại phiến đá rơi xuống đáy ly cối kêu tiếng “cong” thô khốc!

Dì hai công ty quán thấy kỳ lạ lân la bắt chuyện:

– Chú em… sinh hoạt xa dzìa thành phố phải hông?

– Dạ, tụi tui quân nhân trận, dzìa phép xẹp thăm chúng ta bè… cơ mà mấy phụ thân Quân cảnh làm việc ngã bố Kỳ Đồng có tác dụng gắt quá… đề xuất đi tắt sau mặt đường rày!

– Chú em… chờ bằng hữu hả?… chớ ly kia làm cho ai… chưa uống thì rước đá ra chớ để lạt bia… uổng!

Nghe hỏi… anh ta tức tốc nhắm đôi mắt nghiêng nguồn vào chiếc khăn rằn thế vai mà nấc lên mấy tiếng….

Anh ngước lên, đôi mắt anh đỏ hoe đầy lửa căm hờn:

– Ly này… dành cho nó, thằng K’ bór… Nó trả nợ tổ quốc rồi!… cơ mà nó bắt đầu chết mất xác!

– Trời! tội nghiệp dzậy! Rồi… chú dzìa phía trên tìm ai, chú có ai… bà con, thân ham mê ở khu này hông?

– Dạ, Lành… pho!

– Lành pho… hả? bên nó trong hẻm này! Tui thấy nó cũng bận đồ bộ đội rằn ri như chú dzậy đó! Để coi có đứa nhỏ tuổi nào đi ngang tui dựa vào nó dzô kêu Lành pho ra đến chú gặp… héng! Chú cứ nhậu đi.. Bữa nay tui đãi… tui hổng tính tiền… mấy chú quân nhân trận đâu!

Anh Lành cũng không hiểu biết nhiều chữ Pho tự đâu và bởi vì ai đặt kèm thương hiệu ảnh, lâu dần anh em gọi Lành Pho thành quen với cũng đành ok thôi!

Anh Lành khía cạnh mày sáng sủa sủa, tất cả cái sẹo nhỏ tuổi dưới mắt phải, tóc lâu năm Beatles,nói chuyện tiếu lâm tất cả duyên, có năng khiếu sở trường hội họa, vẽ chân dung bằng bút chì, hay vẽ truyện tranh cho lũ nhỏ dại trong xóm, độc nhất vô nhị là chơi bọn guitar thì tuyệt cú mèo.

Tính tình hiền khô lành, vui vẻ, hào phóng với bọn đàn em tụi tui, hay hỗ trợ mọi fan lúc “tối lửa tắt đèn”, bụng dạ ngay thẳng “đói mang lại sạch, rách nát cho thơm” hay bênh vực bạn cô thế.

Anh Lành là quân nhân Ban âm nhạc Sư đoàn Dù, chơi bầy trong ban nhạc tư tưởng chiến và hay phải đi lưu diễn văn nghệ các nơi đóng quân của Sư đoàn khắp tư vùng chiến thuật, tự hỏa đường địa đầu mang lại tận thuộc đất nước.

Đem lời ca giờ hát đến những đơn vị tiền đường hầu sưởi nóng phần nào lòng tin “tiền con đường hậu phương” như “tình quân dân cá nước”, khích lệ những chiến sĩ đêm ngày băng mình vào lửa đạn gật đầu mọi khổ sở hiểm nguy để giữ yên nóng cho hậu phương quê nhà.

Từ cao nguyên đến miền duyên hải, trường đoản cú miền Đông đến vùng châu thổ sông Cửu Long.. đến các vùng khu đất mà những chiến sĩ trấn đóng, võ thuật và bảo vệ.

Nhà anh Lành đối lập nhà tôi trong con hẻm 40 sẹc. Ảnh có ngón đàn guitar tuyệt vời làm say mê người nghe như nức nở nỉ non, như tỉ kia thầm thì, như rót mật vào tai, như đổ rượu.. Vào lòng người chút men say… một nỗi ai oán huyền hoặc hắt hiu bỗng dưng đến hốt nhiên đi…

Có hầu hết đêm vẫn khuya… ở đong chuyển trên loại võng dù dưới mái hiên nhà xiêu vẹo, anh Lành rung lên bài Hạ white réo rắt, tha thiết, sâu lắng, độc tấu vào cô quạnh… Mấy bà chị tôi sẽ ngủ cũng cần giựt mình thức dậy lắng tai nghe bởi vì xúc cảm, vì chưng rung hễ trái tim, rồi từ bỏ balcon mấy chị tôi chõ mồm xuống nho nhỏ yêu cầu:

– Anh Lành!… chơi bài xích Cát bụi, Ru ta ngậm ngùi… đi anh Lành!

Tiếng lũ lại rung lên domain authority diết từ sự, như đang kể lể về tình yêu, cuộc sống, thân phận, kiếp bạn nhân sinh trong trận chiến điêu tàn này… như tất cả ai này đã nói: “Đi lính có nghĩa là chờ tới phiên mình bị thương giỏi tới số!”

Ánh đèn xoàn hiu hắt trong nhỏ hẻm nhỏ dại cũng đong đưa đi cơn gió khuya lây lất như chia bổ nỗi ảm đạm theo hồn trai thời ly loạn với tiếng đàn chìm dần dần vào giấc ngủ chập chờn men say…

Anh lành tính cũng hảo hán giang hồ sẵn sàng chuẩn bị ra tay bênh vực bạn cô thế! các chuyện trao đổi giang hồ, bọn cậy đông hiếp đáp yếu, yếu tắc bất hảo hầu như nể khía cạnh xép ve…

Một hôm, có một “Anh trai tiền tuyến” mặc ba-lô áo trận giầy saut… lơ ngơ theo địa chỉ cửa hàng trên lá thơ “em gái Dạ Lan” gởi… tìm trở về viếng thăm “em gái hậu phương” trong quần thể Nguyễn Thông, chẳng biết bao gồm “tiền thù hậu oán-ông bà tam tứ đời” gì không! mà lúc nghe đến anh trai tiền con đường hỏi thăm thương hiệu em gái, địa chỉ… thì đám tuổi teen giang hồ phùng với trợn mắt… lồng lộn, cậy đông vây lấy “anh trai chi phí tuyến” đòi xử tội… vị dám cả gan chạm tới tình nhân lý tưởng, fan tình trong mộng của Lắm đại ca!

Tuy đang nghe anh quân nhân trình bày… chỉ biết nhau qua lá thơ của công tác Dạ Lan trình làng trong tối khuya sống tiền đồn đìu hiu… chớ không hề biết mặt đẹp nhất xấu, black trắng, cao to, bé lùn… gì ráo trọi!

Bọn lũ em giang hồ nước cậy đông, sinh hoạt sân nhà bắt buộc hùng hổ gõ trống khua cừu đòi ăn thua đủ, để lần sau đối thủ sợ mà không đủ can đảm bén mảng cho tới nữa.

Anh quân nhân cũng chẳng kém cựa gì… dựa lưng vào vách tường tay thay lựu đạn “tử thủ” hăm he giựt chốt, phía 2 bên gườm nhau như muốn ăn uống tươi nuốt sống…

Anh trai tiền tuyến tức cành hông to tiếng:

– Tao… ngoài chiến trường sống bị tiêu diệt còn hổng nghĩa lý gì… huống hồ mấy dzụ này… tụi bây gồm ngon nhào dzô… tao bung cho tan xác luôn… dám đùa hông!

Đám giang hồ cũng chỉ già hàm lớn họng phách lối chớ thấy lựu đạn thì cũng teo “bougie” mà nới rộng dần dần ra.

Anh Lành vừa đi về thấy đám đông bà nhỏ xôn xao chạy tán loạn… ngay tắp lự rẻ vào hỏi rõ nguồn cơn sự việc… rồi đưa tay lên tiếng:

– Bình an, bình an, xin anh em..cho tui nói chút sẽ rồi tính sao cũng được.

Anh Lành chỉ tay về anh lính:

– Ông anh đó là lính trận về ké thăm người thân của ảnh… còn anh em mình là dân dùng Gòn… ỷ đông hiếp tín đồ cô thế… chưa hẳn là hảo hán giang hồ… nhứt là giang hồ Nguyễn Thông!

Nhiều tiếng nói của một dân tộc bất mãn:

– Mẹ… Lành pho… hổng đọc con người mẹ gì hết… mà cứ xỉa dzô chiện bạn ta… hoài nhen!

– … Nó ghé… thăm bé Đào “lộn hột”, tình nhân thằng Lắm!

– Mèng ơi! Thằng Lắm… nó kết nhỏ Đào xưa nay rồi! Nó còn đòi cưới làm cho “áp trại phu nhân” đó!

– Mẹ… Lành pho… cứ thọc xoay lét đồng đội hoài, xử hổng đẹp… mẹ… tao hổng bỏ qua đâu nhen!

– Bữa nay… đùa tới chỉ luôn luôn á!

– Được… được… đâu còn tồn tại đó mờ!… gì mà lại làm um lên dữ dzậy! Dĩ lỡ… rồi ân hận hận không kịp!

Lành pho hỏi rõ sự tình thì mới có thể biết bé Đào chưa có lần nào nói chuyện nói vãng gì đâu.. Mà bé Đào một ngày dài lo học tập chớ bao gồm biết thằng Lắm thằng Lé như thế nào đâu mang đến cam… Thằng Lắm nó mê nhỏ Đào hiền khô ngoan ngoãn, nó tự đặt tên đến con bạn ta thành Đào “lộn hột” ý là dán nhãn hiệu nó đã mong chứng!

Còn định thưa… má nó qua nhà bé Đào xin dạm ngõ nữa chớ! Bị má nó la cho một thôi một hồi…

– Con bạn ta… mái ấm gia đình nề nếp, chuyên cần chiện nhà, học tập hành xuất sắc giang… chớ ai như mầy, cả ngày tầm xàm bá láp tào lao đưa ra địa thì giỏi, tao dzô phước đẻ ra mày… cái đồ phá gia đưa ra tử… lỗi thân mất nết!

– cơ mà tui gồm tiền… nó sinh hoạt trong buôn bản tui… nó hy vọng gì cần qua… tui mẫu đã!

– X…í… mầy làm cho như mầy là ông n…ộ..i người ta hổng bằng…

– Để má coi… tui không đem được nó… đố thằng nào dám nhảy dzô đó!

– Ông bà mầy… bạn ta kiện ra tòa… trát đòi… là “vác chiếu hầu tòa”… xộ khám, tội nhân mọt- gông nghen con!

Biết vấn đề là dzậy nên anh Lành lên tiếng:

– Thôi Lắm à… con người ta còn đi học… chưa biết mày là ai… dzậy cơ mà bày để đòi… làm fan yêu!

Lắm đại ca nghe nói đề nghị trái thì yếu đuối xìu xụi lơ phần cũng cần nể mặt bọn anh băng “Tứ quái đường rày”…. Lưu-Lành-Luận-Láng… chớ!

Anh Lành nói với anh trai chi phí tuyến:

– Mèng ơi! chiện đâu còn tồn tại đó… đó là sự hiểu lầm thôi! Anh chứa “trái na” dzô đi… tui bảo đảm… anh em Nguyễn Thông tụi tui như huynh đệ đưa ra binh dzậy đó! chớ không có bụng dạ hà hiếp đáp ai dzô cớ đâu!

Anh trai tiền tuyến đường thấy anh Lành là bộ đội Dù đứng ra hiệp thương có tình tất cả lý thì vững trung ương hơn tức khắc cười mong tài… 2 bên hỉ hả hợp tác nhau vui vẻ làm cho hòa, anh trai tiền tuyến vuốt ve nhỏ tuổi nhẹ bắt buộc trái mời bằng hữu giang hồ dzô táo tợn Trinh quán kêu một két lade “tẩy trần”… xí xóa, huề cả làng!

Anh trai tiền tuyến kể lại sự tình…

Ở tiền đồn heo hút tháng ngày… tối đêm trên làn sóng năng lượng điện của Đài phân phát thanh Quân đội… giọng tín đồ xướng ngôn viên: “Đây là công tác Dạ Lan, tiếng nói của các người em gái hậu phương… gởi đông đảo anh trai tiền tuyến”…

Giọng nói của “em gái hậu phương” rất bao gồm mãnh lực mê say tình cảm của các binh sĩ trấn đóng góp khắp nơi trên bốn Vùng chiến thuật.

Với một người lính xa nhà, ở một nơi tiền đồn heo hút, xa ánh đèn sáng phố thị, ko sách báo tranh ảnh, mỗi tối chỉ có một chiếc ra-dô chạy pin nhằm nghe giọng em gái Dạ Lan tỉ tê chổ chính giữa sự, khi nhận ra một lá thư hồi âm của em gái Dạ Lan tự KBC 3168 thì tác động tư tưởng là vô cùng vui mắt lớn lao.

Qua chương trình Dạ Lan nhịp ước tri âm new nối kết hai trung khu hồn “trai chi phí tuyến, gái hậu phương” tới bên nhau.. Là dzậy đó!

Từ đó, các lần về phép anh trai tiền tuyến ghé thăm em gái hậu phương Đào “lộn hột” rồi ké nhậu với bằng hữu đường rày Nguyễn Thông coi nhau như người thân trong gia đình trong nhà…

Rồi chiến dịch Lam đánh 719 năm 1971.

Anh Lành cũng tay bọn tay súng giã từ bà mẹ già, hàng xóm lên đường theo đơn vị hành quân liên hồi tận hạ Lào…

Bà bé hàng xóm ai cũng thương.

– ước Trời khấn Phật mang đến nó “chân cứng đá mềm, tai qua nạn khỏi”… gồm đi có dzề!

Má anh Lành già tai lại điếc nặng, trong miệng được ngậm miếng trầu giữa song môi dày, nheo đôi mắt nghểnh đầu… gửi tay quanh lỗ tai làm cho loa lắng nghe… rồi cười nói:

– Thằng Lành con tui nó đi lính… nó đánh đờn đâu gồm đánh đề!

Bà nhỏ hàng xóm ai cũng cười rân… nhưng mà thương bà già trầu ngay thật vui tính!

Trên bước đường hành quân… đơn vị chức năng anh Lành miêu tả giúp vui nghệ thuật cho một đơn vị chức năng Lực lượng Đặc biệt sinh sống vùng Tam biên… Đêm tiền đồn heo hút… những lời ca miên man trung tâm sự bạn lính trẻ xa nhà…

“Tôi sinh sống miền xa trời quen khu đất lạ

Nhiều đông lắm hạ thông liền đi qua

Thiếu bóng đàn bà

Đời không dám tới đành viết đến tôi

Nhạc tình sao lắm lời!”…(*)

Những giọng ca trầm ấm, nức nở, da diết… khiến cho những fan nghe lòng bùi ngùi bi thiết rơi nước mắt…

Những fan lính xa nhà chổ chính giữa sự cùng mọi người trong nhà qua điếu thuốc chuyền tay, cafe bột pha đầy ca inox xoay vòng…

Anh Lành có tình cảm với anh Sếnh gốc người Nùng nhà tại Cây số 15 quốc lộ trăng tròn đường lên Đà Lạt thuộc đưa ra khu Định Quán… Anh Sếnh tâm địa thiệt thà còn độc thân, yêu thích đời bộ đội trận mạc, đã nhiều năm nhảy đầm toán… mà tử thần quên chưa… giũ sổ!

Anh Lành ghi showroom nhà đến anh Sếnh… bao giờ có duyên thì gặp mặt lại nhau ở dùng Gòn!

*****

Dì Hai công ty quán thấy thằng Thu con bà chín Ghi đến lớp về liền nhờ nó vô cung cấp thông tin cho anh Lành Pho biết…

Anh Lành nghe tin mừng cuống với tay lấy chiếc áo khoác vô đi ra… nhìn bên đó đường một dòng jeep Quân cảnh hổn hợp… đang chờ bạn lính ngồi trong tiệm nãy giờ cách ra để soát sổ giấy tờ, quân phong quân kỷ.

Trong tiệm chiều… hai người lính trận chạm chán nhau mừng mừng tủi tủi ôm chầm siết lấy nhau tay bắt phương diện mừng.

Anh Lành lên tiếng:

– xe pháo Quân cảnh bên kia… mới tới tốt đậu chiều giờ… dì Hai?

Dì Hai công ty quán nói xen vô:

– Mấy ổng đậu nãy giờ… coi bộ… mấy ổng canh me… chú quân nhân này! “Trời tiến công tránh bữa ăn”… mờ!

Anh Sếnh lên tiếng:

– Kệ mấy giả… đi! Tụi tui đi đâu là gồm “đồ chơi” lận lưng, mấy đưa lạ gì chiện đó! cho hai chai nữa… dì Hai.

Hai ly bia đầy bọt bong bóng trắng ngang miệng ly thuộc được thổi lên chúc chiều tối hạnh ngộ rồi cùng ừng ực… một phương pháp sảng khoái! Hai người chụm đầu nói cười cợt rổn rảng thoải mái!

Rồi anh Sếnh bi ai buồn nói tiếp:

– Vừa rồi… mình khiêu vũ show vùng tam biên, lịnh triệt xuất… trên tuyến đường rút bị đạn AK đuổi giết ráo riết đành đề nghị bỏ thằng em K’bór lại vị nó bị mến nặng… nó từ giựt lựu đạn mini nhằm chận đứng địch truy hỏi sát… tụi bản thân về hậu cứ cơ mà ân hận… tội thằng em! băn khoăn quê cửa hàng nó sống đâu khiến cho gia đình nó hay! Chỉ biết tên nó là K’bór người thượng Bana ngơi nghỉ Bình Định.

Tụi bản thân là lính không số quân…

Thật sự… là những đồng chí vô danh khi quyết định từ bỏ họ tên, số quân với lý lịch…

Đời lính đau khổ hiểm nguy vào hiện ra tử là chuyện bình thường, những lần nhận công tác làm việc là gật đầu tính mạng mình, còn sống nhằm trở về thì thật là vượt may mắn.

Những công tác làm việc của tín đồ lính biệt kích Lôi Hổ, xung quanh cấp lãnh đạo Hữu nhiệm của Nha Kỹ Thuật, không ai rất có thể biết bạn lính Lôi Hổ đã có tác dụng gì, nghỉ ngơi đâu, thành quả như thế nào và hậu quả như vậy nào!

Và nếu không may ro… bửa gục trước mũi đạn quân thù, phơi thây chỗ xó rừng góc núi… thì xác tín đồ lính Lôi Hổ đổi mới tử thi vô danh, vô chủ.

Lính Biệt kích Lôi Hổ chính là những kinh Kha thời đại mới, là những chiến sỹ vô danh sẽ hy sinh đảm bảo an toàn Miền Nam tự do thoải mái suốt trận đánh này.

– Tụi mình… “Sống thì vô danh, bị tiêu diệt thì vô chủ”… như hồi nãy tới sát ngã tía Kỳ Đồng thấy xe Quân cảnh mấy phụ thân này nè… mình chuồn êm dzô hẻm con đường rày new lần về đây!

Còn như bây giờ…

Anh Sếnh nhìn đi xuống đường nhún vai nói:

– Đâu tất cả sự vụ lịnh, phép tắc.. Gì đâu! ví như bị bắt… thì chỉ xin báo về đơn vị chức năng rồi đợi cấp chỉ huy Hữu nhiệm thẩm tra, cứu vớt xét, can thiệp… mình bắt đầu được về lại đơn vị, còn không thì bị nhốt chuồng cọp liền vày tội đào ngũ, rồi bị truy nã tố ra tòa án Quân sự!

– Dì Hai… tính chi phí đi dì hai… tụi tui tìm giải pháp chuồn cửa hậu…

– Mèng ơi!… nhiêu đâu mờ… bộ đội tráng… hôm nay tui đãi đó!

Rồi dì nhì nhét thêm chục trứng con gà luộc vô ba-lô đi đường…

– Chú đi khỏe khoắn phẻ, thượng lộ bình an… nhen chú!

– Dạ… cám ơn dì hai nhiều!

Anh Lành search cách… hai bạn giả đi toilette… rồi chuồn êm ngõ sau bạo phổi Trinh quán… vào trong hẻm 40 sẹc!

Nhà anh Lành nghèo… mái ngói dột nát, không tồn tại chỗ cho phụ huynh già ngả sườn lưng nếu trời mưa to…

Dưới mái ngói công ty là phần lớn tấm poncho lính đậy chắn khu vực dột một bí quyết chắp vá sơ sài… thấy thật xác xơ tiêu điều…

Anh Sếnh quan sát gia cảnh thì hiểu chuyện… lại yêu thương tấm lòng tâm thành của anh Lành.

Hai fan chỉ khề khà lít rượu gạo Gò black với bé khô cá sặt thiết lập ở tiệm tạp hóa Huỳnh Châu…

Lát sau… chưng Sáu kêu con heo, con gái út bác leo hái chùm ổi để đồng đội đưa cay thêm… láng giềng thấy dzậy fan bưng qua tô canh chua, tín đồ về làm trứng vịt đỗ chả, bạn dĩa thịt kho tàu, vài mẫu bánh tráng nướng, trái dưa leo, bụm ớt xiêm… cũng thành dở cơm chiều thịnh soạn no lòng người chiến sĩ, ấm tình kẻ hậu phương.

Anh Sếnh nhìn mâm cơm mà lại rươm rướm nước mắt… hốt nhiên nhớ đa số đêm băng rừng không kịp nuốt cấp hột cơm trắng sấy là cần hòa lẫn vào bóng tối núi rừng kị địch…

Anh Lành đàn, anh Sếnh gõ tay lên bàn làm nhịp hát… giọng hai bạn một thanh một trầm khàn hòa tầm thường da diết réo rắt những bài xích hát… Những thời trước thân ái, biển cả mặn, Rừng lá thấp, Tám điệp khúc, Bảy nghìn đêm, Chuyến tàu hoàng hôn, Đường xưa lối cũ, Trăng tàn bên trên hè phố…

Điệu boléro cứ domain authority diết tổ hợp vào lòng bạn nghe theo từng bước chân quân hành vào rừng sâu núi cao… theo từng huyết mạch nhịp tim hồi hộp trông ngóng của người cô phụ địa điểm quê bên thương nhớ vào tối hình bóng kẻ chinh phu vị trí tuyến đầu lửa đạn… lặng lẽ lo âu cầu hy vọng ngày trùng phùng sum họp hạnh phúc!

Anh Sếnh một mình trong bóng tối nức nở…

“Tôi thường đi kia đây, bùn black in vết giày, lửa thù no song mắt

Chân nghe kỳ lạ từng khu vực chiến thuật

Áo đường xa không nóng gió phương xa, nghìn tối vắng nhà.

Ân tình theo gót chân, bọn đi xa đánh trận, gặp gỡ trong cơn lốc

Xưng tao call mày thương thừa gần

Bốn vùng mang quyến luyến bước xao xuyến của vạn bạn thân”…(*)

Rồi hai người giăng võng chỗ hàng ba nhỏ tuổi to tâm sự vào men rượu với chìm vào giấc mộng chập chờn như các đêm nhảy toán vùng biên quần thể chiến địa!

Đến khuya… chó hằm hừ sủa hèn gừng ở hướng đầu hẻm cafe bà chín Ghi… những music lạ tai… nhưng linh tính rất nhiều đêm hành binh tiền gần kề mách bảo… Anh Sếnh khẽ đánh thức anh Lành, anh cởi võng nhét gấp vào ba-lô khoác áo, team nón… rồi hai người vội kim cương lầm lũi rời khỏi phía sau con đường rày…

Dưới ánh trăng mờ mờ ngã về tây… hai tín đồ lính ôm chầm nhau… nghẹn ngào phân tách tay… không hẹn ngày trở lại… Anh Sếnh than thở:

– lính không số quân… là dzậy đó Lành à! tôi cũng quen rồi.. Thốt nhiên đến bỗng đi… như HỒN MA BIÊN GIỚI !

Rồi búng tay hát nho nhỏ…

” Đừng hứa hẹn tôi ngày về

Vì con đường xa thiên lý

Đời trai như chiến sĩ

Kinh Kha một đợt đi… (**)

– Biết đâu ngày mai… tới lượt mình!

Anh Sếnh cười khanh khách trong bóng tối để giấu giọt nước mắt đơn độc lăn dài… siết chặt tay bạn mình rồi lầm lũi quay ra đi dần trong bóng tối về sáng.

Anh Lành chú ý theo nhưng mà thầm yêu thích cảm phục fan bạn, fan lính không màng đến tính mạng mình nhằm bảo quốc an dân…

Anh Lành cúi đầu thở ra lẩm bẩm:

Họ đó là những nhân vật không tên tuổi. Những người dân CHIẾN SĨ VÔ DANH khi hy sinh thân xác… không thân nhân, không đồng đội tới tiễn biệt vào phút lìa đời, họ chết cô đơn trong phút cuối cùng… vùi thây khu vực chiến địa!

Nguyện ước hồn thiêng sông núi, xin hãy bảo bọc và yên ủi họ.

Đâu đó… giọng bạn nữ ca sĩ Hoàng Oanh vang lên trong cái cassette rè rè của những mái ấm gia đình dậy mau chóng lo tất bật mưu sinh…

“Thôi mình chia ly cầu muốn anh chiến thắng!

Ánh trăng khuya sắp tàn bên trên hè phố…

Nắng rất đẹp của bình minh đang hé chờ

Nỗi buồn buổi biệt ly sẽ xóa mờ…

Đừng quyến luyến gì đây

Thôi bọn mình phân chia tay…

Thôi bầy mình phân tách tay…”(***)

Khi đã giã nát từ vũ khí… anh Lành học tập tập bố ngày trên phường.

Thời gian sau… làng mạc hội khó khăn về những mặt, bao gồm quyền làm chủ đi lại… nhứt là “ngụy quân ngụy quyền”.

Anh Lành phải đk TNXP đi thi công vùng kinh tế tài chính mới Bù Đăng- Bù Đốp- Phước Long.

Sau cha năm… đào kinh có tác dụng thủy lợi, gia tăng sản xuất, xây đắp nhà cửa ngõ vùng kinh tế tài chính mới, anh Lành về thành phố… tưởng ngàng trong tơi tả của xã làng…

Rồi xin được một chưn nhạc công tối đêm chơi đàn cho các tụ điểm ca nhạc tạm tìm sống qua ngày nuôi gia đình.

Năm 1980, anh Lành xin vào Sở Điện Lực thành phố làm việc cho tới năm 2008.

Khoảng năm 2015, anh mất vào sự cô đơn nghèo khó.

Thời gian thấm thoắt trôi qua… khi đề cập về 1 thời xa vắng trong ngõ hẻm 40 xẹc thân thương… sản phẩm xóm ai cũng dành một ít thiện cảm để kể nhớ về anh Lành… bạn hàng làng mạc nghệ sĩ… lãng tử thân thương.

TRƯƠNG HÙNG

11/2019.

Đôi lời so với dẫn giải:“Biệt Kích” là 1 trong những nhóm từ để chỉ các quân nhân và đơn vị quân nhóm thời chiếntranh vn – quân team VNCH chống CS xâm lược từ miền Bắc. Phần lớn toán nhỏ tuổi xâm nhậpvào vùng địch tất cả tính cách đột kích bất thần. Len lỏi để tìm địch, tích lũy tintức hơn là phá hủy địch.
-BKQ: là mọi quân nhân bán quân sự -đôi lúc được hotline là dân sự hành động -do Mỹ đài lâu lương bổng… hoạt động bên cạnh, hoặc cùng chung với
QLVNCH. Như: PRU (Province Reconnaissance Unit) - Biệt Kích Tỉnh. CIDG (Civil
Irregular Defence Group) – Dân sự chiến đấu, BKQ nằm trong LLĐB. SCU (Special
Commando Unit), BKQ/SLL (Lôi Hổ). Rộng lớn hơn, còn có BK Nùng, BK Thượng, BK Làov.v… hoạt động với từng đối chọi vị, từng vùng. Tất cả vẫn là đơn vị chức năng quân team QLVNCHnói chung.
-Biệt Kích Lôi Hổ (BKLH): Đây là 1 cụmtừ “thường được hiểu” là đơn vị chức năng “nhãy toán” xâm nhập vào địch bằng những toánnhỏ, lẻ (4,5,6,7,8… đến khoảng chừng 12 – 15 người) gọi phổ biến là những đơn vị xâm nhậpvào vùng địch: nôi địa lẫn nước ngoài biên… với tương đối nhiều danh xưng qua từng thời kỳ,giai đoạn, qua 2 thời VNCH đệ nhất cùng đệ nhị. Và sau này - tự sau 1970 - thườngđược gọi tầm thường là Biệt Kích Nha nghệ thuật (BK/NKT).
“Thường được hiểu” mà người viết đưara nguyên nhân là (theo tìm kiếm tòi, tra cứu) không có một văn bản rõ rệt để khẳng định đơn vịchính thức hotline là BKLH. Vậy cơ mà đã được đặt để và hotline tên (BKLH) đã trở thànhquen.
Mộtđơn vị (toán) QĐ không level - thật sự là bao gồm đủ số đông cấp: SQ,HSQ,BS,BKQ – Cũngcó fan không số quân, con số không (vô danh) không giống lạ, kì cục (khi thi hànhnhiệm vụ). Người ta vẫn tò mò và hiếu kỳ chú ý, muốn được nhận dạng, hy vọng rõ phương diện “cácanh”.
Cuộcchiến đã trở nên bức tử, đơn vị đã phải tan rã, chảy hàng và lang bạt trên 40 năm. Bâygiờ, các anh, ai còn, ai mất, trôi giạt phương nào? Trong nhấn chân, vào tiềmthức, trong hồi tưởng bao chuyện đơn vị ngày xưa. Người viết còn một ít thân tàn,lực kiệt, đã một thời là đồng đội, xin phép được điểm danh, nêu tính từng nhóm, từng anh BKLH. Theo tâm trí không cònnhiều, theo search tòi, tò mò vẫn có nhiều hạn chế, chỉ mong sao là góp thêm phần làm sốnglại mọi gì gọi là “đặc trưng”, “thành tích”, dù cho có hay có dở - đặc trưng lạ lùng…mà đồng đội đồng nhóm chiến hữu một thời vùng vẫy, sống động khắp nơi.
Vào giữa thập niên 1960, một trong những quân nhân ăn mặc “chẳng giốngai”: quần áo thì vẽ vời, đánh phết, xốc xếch không gọn gàng. Đầu tóc thì lâu năm xọc,buông tủ bù xù, thường xuyên được cột túm bởi mảnh vải xéo tam giác màu ô liu như cácchàng tô đông mãi võ. Bọn họ đi lấn la bên cạnh phố, ngất ngưỡng nơi những quán nhậu, vàcũng rất quậy phá tại các động “chị em”.
Đoàn quân têngì? không ai biết. Bọn họ là ai? trường đoản cú đâu tới? Cũng không nhiều người tường. Chỉ biết là từ sinh hoạt rừngvề, trường đoản cú chiến trận, từ chốn hiểm nguy, trường đoản cú vùng khu đất địch. Cũng duy nhất đôi ngày.Cùng lắm là 5-3 bữa quậy phá mang đến đã rồi mất dạng, biệt tăm. Bà con phố thị e dèđã đành,mà Quân Cảnh - kẻ trị vì quân lính – thỉnh thoảng cũng có tác dụng lơ, vì… chạm đếnchỉ thêm phiền.
Vậy mà lại cũngkhông né khỏi. Một hôm toán quân cảnh bất đắc dĩ đã cần xét tra cùng bắt mộtanh bỏ bót, và gửi vào nhốt ở quân trấn, vì chưng anh này thừa quậy.
Anh tên là La
Cữu - một tên cội Tàu – tía Tàu thường xuyên là yếu hít. Núm mà La Cữu lại anh dũng vàrất anh hùng. Có lẽ anh được tôi rèn trong lò “người hùng” ở trong toán quân vừanói. Ko kể phố, ở ngoài đường thì mất dạy dỗ phá phách. Vậy nhưng mà vào trận địa lại gandạ phi thường. Anh là phiên dịch viên của một toán biệt kích vừa tiến quân xâmnhập về bên với chiến công là báo cáo để B52 Mỹ cày xới một trung đoàn Bắc quânvừa xâm nhập đề nghị thiệt sợ hãi nặng. Thành công cũng lẫy lừng, và thảm bại cũngquá bi thương, vì gồm hai thằng bạn rất thân: một bị trọng thương, một chết.
Anh buồn, anhuống rượu. Uống đến say để quên nỗi bi thương, tuy thế mà luôn luôn nhớ được. Hình ảnhbạn hữu cứ lãng vãng trong đầu. Hình hình ảnh địch quân cứ liều mạng lăn xả bủa vây.Gục bị tiêu diệt lớp này còn lớp khác. Tả xông hữu bỗng dưng trong thay cùng lực kiệt để rồikhông làm thế nào cứu được các bạn mình.
Kiêu hãnh, tựhào, chiến thắng, vinh quang!… bây chừ chỉ còn tồn tại bốn đứa say thân khuya đi ngoàiphố.
-Đưa xem giấytờ? tiếng quát tháo dỡ từ mấy thương hiệu quân cảnh trên mẫu Jeep vừa dứt lại kế bên,pha đèn sáng quắc vào mặt.
-Địt mẹ! Đichổ khác. Tắt đèn đi! Giọng La Cữu lè nhè. Cha người chúng ta kia sẽ dìu vai nhau lạngquạng lê từng bước.
-Cà chớn! Taobảo đi chổ khác. Vẫn giọng lè nhè cọng thêm nỗi buồn, nỗi bực, La Cữu tung mộtđấm vào mặt một tên QC vừa theo giáp rọi đèn pha. Tên QC không gục nhưng mà La Cữu đãgục vì quá là say.
Cả toán (bốn đứa)đều vượt say không có tác dụng được gì cùng cả “bốn” phần nhiều bị quân cảnh hốt lên xe mang lại đồnbỏ mang lại muỗi cắn.
Một tốp quân ôhợp, vô kỹ luật đã biết thành tống giam và các anh đã buộc phải “nghỉ xả hơi” 48 tiếng để hóng đơnvị đến bảo lãnh.
Ngày hôm sau,tức quá, La Cữu cùng “đồng bọn” (4 thằng) xách súng “Sweeden-K” phục kích dướigầm mong mang cá - phục binh đợi địch như đã từng có lần làm sống trong rừng.
Xe quân cảnhtuần tra vừa lên dốc ước là các anh “nổ” - một bị tiêu diệt và một bị yêu mến – không phảiđịch nhưng mà là QC tuần tè – quân nhân QLVNCH.
Báo động toànthị trấn. Một cuộc bũa vây và săn đón cùng khắp. Kiếm tìm bắt mang lại được nhằm trị tộinhững tên lính “biệt kích” vô kỹ quy định với tội ngay cạnh nhân.
Bà nhỏ (trongthị xã) thấy, môt số các khách nhậu ở tiệm bar thấy, cùng nhất là “các em” thấy vàbiết nữa, nhưng xác minh danh tánh, quân nhân thuộc đơn vị chức năng nào, thì không ai biếtđược. Chỉ được biểu thị là lính ăn mặc xốc xết, xống áo vẽ quằn quỵt, tóc tai bù xùvà trên ngực áo hiện đang có hình ông cọp với tia sét bên trên đầu.
Vậy là ai? Là“Lôi Hổ”? bạn ta cùng khẳng định và chỉ ra rằng như vậy. Chỉ tất cả lính “ông cọp với lằnsét là quậy quạng và dám “chơi” cùng với QC tuần tra, vì các ông vẫn quen chuyển động ởtrong rừng chả biết sợ gì ai. Địch bên cạnh đó không sợ?
Điều tra cặnkẽ thì cụ thể án mạng phục kích phun chết QC là những anh biệt kích nhãy toán. Nhữngquân nhân Việt có, Mỹ bao gồm là trực thuộc lực lượng BKQ của Sở Liên Lạc/Nha Kỹ Thuật/Bộ
Tổng Tham Mưu. Mà đơn vị gây đề xuất là đồng đội của toán hành binh ở địa thế căn cứ xuất phát
Phú Bài. Thời điểm: mon 6/1967?
Danh xưng “Lôi
Hổ” từ này đã được thành hình - đang trở thành quen. Không bởi Phòng 3/BTTM đặt, màdo bà bé ở Phú Bài, ngơi nghỉ Huế để cho, sẽ thành danh, đơn vị chức năng nhãy toán thám giáp vớiphù hiệu đầu bé cọp cùng với tia sét bên trên đầu là “Lôi Hổ”.
Lôi Hổ” kể cũng là hay với ý nghĩa. Đơnvị chỉ hành quân chuyển động trong rừng - Cọp là yêu cầu – với lằn sấm sét là hồ hết cútrời giáng của thiên lôi. Giáng vào đầu đám nghịch tặc, đám quĩ quái, ác đức bấtnhân, nghịch mạng.
Hành quân Lôi
Hổ là xuất quỹ nhập thần, từ bên trên trời rơi xuống đột nhập bất thần. Và cũng đãvang danh, chiến tích.
Địch quân (bọn
Một lần hỏicung một tù đọng binh (miệng còn hôi cám). Từ bắc vào nam chúng cho thấy đã được họctập cảnh giác: Hãy coi chừng bầy “bóng ma biên giới”, đàn “xuất quỷ nhập thần”!
Sau này, đàn đặccông VC thỉnh thoảng vào hoạt động cũng mạo danh là Lôi Hổ. Mạo thừa nhận để gạt gẫm vàmạo thừa nhận để chứng tỏ một đám quân táo táo tợn dạ.
Thực sự thì Lôi
Hổ là biệt kích cùng quân nhân các cấp thuộc Đoàn 1, 2 với 3 trực thuộc Sở Liên Lạc/Nha Kỹ Thuật/ cỗ TTM. Một đơn vị tình báo tác chiến nhãy toán. Là 1 trong nhữngđơn vị trực trực thuộc Nha Kỹ Thuật/Bộ Tổng tham mưu QLVNCH. Toàn bộ đều là bộ đội chiến.- đ ơn v ị BK thu ộc QLVNCH. Bởi là những đối kháng vị luôn “ăn nằm” cùng với địch (VC), nênquân phục, vũ khí cùng trang bị đủ các loại – đôi lúc giống như địch quân – Đơn vịvới quân nhân bao gồm lối sống tự do – không ràng buộc theo qui tắc (để ngụy trang). Đó là trong hành quân, tácchiến. Bình thường vẫn quân trang, quân phục rạch ròi.
Đôi khi tronghiểm nguy gian khó, xem tử vong như cọng lông, thì một đôi lần về đô thị, hậu phương,có quậy quạng, bao gồm vô kỹ luật, có bất kham, thì cũng chỉ là để bù trừ bao th ángng ày chỗ rừng núi, cũng rất cần phải đồng tình, thông cảm? những con ngựa chứng,ngựa bất kham… nhưng mà mà là chiến mã giỏi, ngựa chiến chiến. Trường đoản cú xưa nay vẫn được yêu quý mến,hữu dụng.
*

N guyễn lâm Viên, thường xuyên được gọi là Viên đầu bạc. Tuổi khônglà bao nhưng mái đầu bạc trắng cũng tương đối duyên. Là một trong covey rider sừng sỏ, nhưngrồi lại gặp mặt tai nàn rớt thiết bị bay. Anh không bị tiêu diệt mà bị thương tương đối nặng yêu cầu vào
Tổng y viện cộng Hòa một thời hạn điều trị rồi trở nên thương tật một số loại 2. Vậymà, chẳng chịu xin giải ngũ, lại quyết trung khu xin trở về Lôi Hổ để thường xuyên “rơi”nữa.
Đại tá giám đốc
NKT ko nở nhằm anh rơi, vì chưng sức đâu mà cất cánh với nhãy. Thôi thì đề nghị cho anh về
Sở tư tưởng chiến, đài tiếng nói tự do thoải mái để may ra còn sức phục vụ tại một đơn vị chức năng QĐvà không tác chiến nhằm vui thú cuộc đời. Vậy mà dòng số vẫn ko yên, lại xinqua TTHL/Yên gắng (Long Thành) làm cho HLV vủ khí (các loại).
Năm 1973,theo nhu yếu chiến trường, một trong những SQ bắt đầu ra trường cũng giống như thành phần HSQ, BSvà BKQ (mới chuyển hẳn qua QĐ). Tổng số: 1 th/u, 9 ch/u cùng HSQ, BS, tổng số 90người ra đời một đại đội khóa sinh NKT (chọn từ các Đoàn SLL cùng SCT nhập lại).Tr/úy Viên, cấp tối đa làm trưởng (coi như ĐĐT) về dự lớp học tập “phá hoại”: chấtnổ, mìn bẩy trên TTHL/ Công binh thuộc tỉnh Bình dương.
Đây là cơ hộicoi như lâm thời từ mang núi rừng về đồng bởi xả hơi, dưỡng sức. Bạn bè hầu không còn đềucó thông thường ý cho rằng thế. Bởi xữ dụng mìn bẩy, chất nổ đối với BKLH đã quá xữ dụngquá nằm lòng từ bao nhiêu lần xâm nhập, phá hoại địch. Cũng chính vì như vậy mà về đây đểvừa học tập vừa “chơi”, cùng đi thực hành “phá hoại” xung quanh phố.
Về tham dự họcvề đạn dược, chất nổ, mìn bẩy vào giai đoạn này, ngoại trừ NKT còn có một số những đơnvị binh chủng khác. Đối cùng với BK/NKT, vừa học tập vừa chơi cũng đạt điểm. Các con“hổ” vào rừng đâu thể chịu ngoan ngoản về đồng để cứ vào tối “gặm cỏ” như mấychú cừu.
Thế là tía gaivà quậy – bố gai tự SQ, HSQ, cùng quậy là BS (BKQ bắt đầu qua). Bị báo cáo, bị khiểntrách thừa nhiều, tuy vậy kỷ luật đối với đám BK/NKT thì công ty trường nể nang khôngdám. Duy chỉ tất cả trưởng đối kháng vị, ĐĐT – Tr/úy Nguyễn lâm Viên là lãnh đủ.
Một ngày, cả đámra phố chợ bình dương ăn uống và quậy phá. BK một lúc bị chạm tự ái, phật ý, phậtlòng là đùa tới bến – đồng đội Lôi hổ đã gây nên nhộn nhịp “chiến trường”. (Trong nội dung bài viết này, với mục đích chỉ ghi đề xuất sự kiện, và nêu lên ý thức của BKLHtrong việc xữ sự cùng nhau, nên fan viết xin phép cần thiết kể dài mẫu chitiết…)
Và rồi, đại tá
Tiểu khu vực trưởng bình dương phải cho QC can thiệp. Ông sai khiến bắt với nhốt cácthành phần quân nhân quấy rồi vô kỷ luật. Lôi hổ cũng cứ bắt. Một vài bị chuyển vềquân vụ thị trấn, hầu hết là bằng hữu BK/NKT. Chỉ nhốt chứ không thể làm gì hơn,toàn là đồ vật “cứng đầu”, bất trị. QVTT báo Tiểu quần thể trưởng, với được báo về NKT.Tr/úy Nguyễn lâm Viên, một SQ trưởng team là kim chỉ nam bị lãnh đủ. Anh phải cótrách nhiệm nhận toàn bộ “tội lỗi”, cùng cũng chính anh ra QVTT xin lãnh “đàn em”của mình.
Thi hành kỷluật khá gắt gao. Phần đông hành vi như quân phong quân cách yêu cầu được chỉnh trangtrước khi được tha về… như: quân phục xốc xếch, râu ria, tóc tai không ngắn gọn- một hiệ tượng kỷ qui định quân ngôi trường - mọi fan vẫn yêu cầu bị thi hành.
-“Nếu các anhmà áp lực nặng nề cắt tóc tôi là tôi đang liều sống mái với những anh”. Một lời làm phản khángquá quyết liệt. QC chùn tay, phải nên nhờ cho Tr/úy Viên giải quyết tình trạngcứng đầu, vô kỷ luật so với lính mình.
Một ngôi trường hợpvô cùng khó xữ. Đã bị cung cấp trên “cạo sát ván” bởi “mũi dạy lái chịu đựng đòn”. Bây giờphải lo bảo bọc bọn em, vào danh dự, trọng trách và bổn phận.
Lôi hổ, hay
BK/NKT (nói chung) trường đoản cú xưa nay đâu bao gồm thứ quân phong quân kỷ thói thường là quânphục chỉnh tề và đầu tóc gọn ghẽ. Những anh là BK, các anh là nhãy toán, là đồnghóa núi rừng, vào có mặt tử cùng với địch. Không có tóc cắt gọn tía phân, không tồn tại cầnquân trang tươm tất. Không áo cho vô quần ủi hồ thẳng nếp. Không giầy đánh bóng,gôn quần… Vậy mà, hành động kiên cường. Vậy mà địch quân nể sợ. Đã gồm bao là thànhtích, chiến công. Về phố thị chơi nhởi thì vẫn thế. Vẫn chính là tư ráng của chiến đấu,của trận mạc, với của bạn bè đồng đội chuẩn bị chết sống cùng nhau. Quân phong,quân kỷ không được sức làm cho các anh tinh thần quả cảm gan dạ, không vứt chạytrước địch quân. Quyền uy của không ít thứ cung cấp trên bắt nạt, áp đặc cấp cho dưới, bắtphải nghe theo chỉ có tác dụng thêm nhục chí các anh. Tình chiến hữu, lũ là mộtthứ tình thiêng liêng cừ khôi từ đức tính biết thương mến và quí trọng, chia sẻcùng nhau mọi thứ, phần đông nơi… mới hoàn toàn có thể chết sống cùng nhau mà ko tiếc. Khôngcó ích kỷ, không có tầm thường. Kỷ nguyên tắc không thể là vô tâm, hờ hững sắt thép,mà buộc phải là giọt ngày tiết nồng ấm trái tim.
-Được rồi, línhcủa tôi, tôi xin có nhiệm vụ kỷ luật. Tr/úy Viên nói với mấy thương hiệu QC cùng tựtay cầm dòng tông đơ bao gồm sẵn bên trên bàn - mẫu tông lag này, QC đã dùng cắt một sốquân nhân tóc dài của đơn vị khác trước đó.
Tay run run vớichiếc tông đơ, tr/úy Viên mang đến bên người BK. Anh BK trước mặt Viên lúc này lại tõra tương đối là kỷ luật. Anh đứng yên ổn không phản chống trước khía cạnh Viên cùng khẩn khoảng:
-Xin tr/úy đừngcắc tóc em. Tóc em từ trước nay vẫn vậy. Giả dụ tr/úy cắt tóc, coi như là cắt cáiđầu em. Anh nói xong, gục mặt ngoan ngoản. Một hành động và động tác cử chỉ mà những QC rấtbất ngờ.
Tr/úy Viên khôngtức, ko giận, không phiền, với cũng không… không gì cả. Đầu óc anh như ý muốn nổtung vì đề xuất nghĩ ngợi cho 1 quyết định: mái đầu của một thằng em. Mái đầu củamột BKQ chưa khi nào bị tắt hơi phục. Nó là thằng ngổ ngáo cùng gan lì… một thằngem.
“Cắt mái tócchẳng khác nào tr/úy giảm đầu em”. Nguyên nhân giờ này chú mầy lại yếu hèn mền với ngoanngản quì bên dưới anh như vậy? BK Lôi Hổ… BK Lôi Hổ đối với cấp chỉ đạo trực tiếp tụibây!
-Thôi, đứng lên.Tao lãnh hai thằng bây về. Toàn bộ mọi chuyện gì tao chịu. Anh con quay sang nói với
QC xin bảo lãnh nhận mấy đứa em về và chuẩn bị chịu những trách nhiệm…
Rồi khóa họcđến hôm mản khóa. Vớ cả bạn bè được gửi đón trở về. Hiệu quả không là tệ - mộtsố đông tốt nghiệp với ở hạng cao. Riêng ch/úy Đinh hồng Liên, một công tử của
Saigon lại đổ á khoa. Dù sao cũng không phải mất tiếng. Phá hoại, xữ dụng mìn bẩychất nổ… “Nổ” là yêu thích của BKLH.
Tất cả được vềtrình diện TTHL Yên chũm và về BCH/NKT bên trên mấy cái xe nhà binh QĐ. Riêng biệt tr/úy
Viên về BCH/NKT bằng xe riêng biệt - loại Vespa trở về thường nhật. Một sự quay trở lại cũngkhông gồm gì xứng đáng để ảm đạm phiền. Bằng hữu cảm thấy vui với mấy ngày phép để vun vít.
Giám đốc NKT,Đ/tá Đoàn văn Nu. Ông tuyên bố: - tất cả mấy bạn bè sau khóa đào tạo và huấn luyện được cấp cho phépvới một trong những ngày tùy lúc về đơn vị sắp xếp. Riêng tr/úy Nguyễn lâm Viên, chỉ huykhông đúng cách. Sau khi mản khóa, đi theo Tiểu nhóm QC 207 về bộ Tổng tham mưu.Tôi, Đ/tá chủ tịch NKT đã theo dõi. Tr/úy ko được về nhà.
Tất cả cúi đầuim lặng. Và sau đó - tự P1 gởi qua - Tr/úy Nguyễn lâm Viên được Đ/tá giám đốc
NKT “đặc ân” cho đôi mươi ngày trọng cấm.

Xem thêm: Chuyện của ngày hôm qua, hôm nay và ngày mai, có những phút giây của ngày hôm qua


Bài viết “Điển
Chuyện kể, dự định sẽ thêm các “Hồi”(Episode). Trên đó là “bản thảo” của Episode 1. “Bản thảo” để trình làng. Vìcó thể đề nghị sửa không nên hoặc thêm bớt (qua góp ý).