Nói về Tư phàm, bản thân tôi cũng ngần ngừ mình nên bước đầu viết từ bỏ đâu. Câu truyện bi ai giữa Văn Thư cùng Úc Dương Thiên Quân đã để lại mang lại tôi quá nhiều cảm xúc.

Người dại khờ mãi ôm chấp niệm, kẻ tàn nhẫn lanh tanh vô tình

Văn Thư là trong những nhân vật yếu đuối và đáng buồn nhất trong số những truyện tôi sẽ đọc của Hoan Hỉ tỷ tỷ. Đứa trẻ mồ côi được vớt lên ngoài trận đại hồng thủy, bé dại bé, yếu ớt như một nhỏ cá nhỏ. Cởi bỏ phàm cốt nhưng đi theo Úc Dương quân, so với chúng tè tiên hầu hạ ở Thiên Sùng Cung, y chung cuộc chỉ là một trong những tên phàm nhân may mắn nhất thiên hạ.

Bạn đang xem: List truyện đam mỹ tư phàm (hoàn)

Thời gian cứ trôi đi, tám trăm năm chỉ như một chiếc chớp mắt của tiên nhân. Vị Thiên quân của Thiên Sùng Cung thần khí chết giả trời, ghẻ lạnh cao ngạo. Từ dịp Văn Thư vừa new được mang tới hầu hạ, trên đại điện cơ mà quỳ xuống trước mắt, vị Thiên quân kia đến liếc nhìn cũng ko muốn. Văn Thư cứ nạm mà theo Úc Dương, cẩn thận mà góp hắn xếp hầu hết quân cờ, tỉ mẩn cơ mà pha mang đến hắn từng ly trà, thành thạo, quen thuộc mà làm cho vừa ý kẻ tính khí thất thường như hắn. Kế bên y ra, vốn dĩ chẳng ai dám, cũng chẳng ai thay thế được.

Còn vị Úc Dương Thiên Quân tê trời sinh là Thiên Trụ, đến ca ca Thiên Đế của hắn còn yêu cầu nể khía cạnh hắn vài phần. Đối với 1 kẻ phàm nhân thấp hèn như Văn Thư, đến bọn tiểu tiên của Thiên Sùng Cung còn khinh thường thì một Thiên Quân như hắn sao lại để Văn Thư vào mắt. Từ nhỏ đến lớn, qua mấy trăm năm, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài, vẫn là luôn khó chịu, vẫn là luôn coi thường kẻ cơ mà Lão Thiên Tôn đang tiện tay nhặt về này.

Thế nhưng lại kẻ phàm nhân như Văn Thư, so với Úc Dương, chỉ vì một cái ôm vô thức của hắn trong lúc say nhưng mà đem lòng tưởng nhớ. Thảm kịch của Văn Thư, suy mang đến cùng cũng là vì y đang yêu người tránh việc yêu. Rất có thể vì người đó mà mãi mãi ở mặt đến khi khói tản tro bay, y cam lòng. Có thể vì người này mà mãi mãi bảo quản tình cảm, y cũng cam lòng. Đơn phương nhưng dành cảm tình cho ai đó vốn dĩ đã là 1 trong những điều đau khổ. Nhưng đối tượng người dùng là Úc Dương quân, với Văn Thư nhưng nói, lại là 1 trong sự hành hạ. Hành hạ bao gồm cả thể xác lẫn tinh thần. Văn Thư, đến cuối cùng vẫn là một trong kẻ phàm nhân, dại dột mà ôm chấp niệm. Úc Dương, đến ở đầu cuối vẫn là 1 kẻ vô tình, tàn nhẫn mà gây mang lại Văn Thư đông đảo vết mến chằng chịt. Vết thương thể xác hoàn toàn có thể chữa lành, nhưng lại vết yêu đương hắn đâm lên trái tim Văn Thư, vốn dĩ không thể xong xuôi chảy máu. Kết viên nào cho cả hai? cuối cùng thì Văn Thư cũng nhận thấy hai chữ “buông bỏ”.

Chân trung ương và tử tâm

“Chân tâm vẫn muốn được đáp lại bằng chân tâm, bằng không chỉ có tử tâm”

Văn Thư vẫn nói với Nhị thái tử Lan Uyên như vậy. Nói mang đến hắn, cũng là kể đến mình, Văn Thư cũng chính là đã quá căng thẳng mệt mỏi rồi. Một kẻ phàm nhân, vốn dĩ địa điểm y đề xuất ở là nhân gian, Thiên Sùng Cung vốn không dành cho y, trong lòng người đó vốn không tồn tại chỗ đến y. Dòng ngày nhưng Công chúa Đông Hải Liễm Diễm một thân hỉ phục rực rỡ, nhì hàng lệ tuôn mà kết thúc khoát quay đầu rời đi trước mắt Văn Thư, y sau cùng cũng đang tỉnh ngộ. Với Úc Dương, chân chổ chính giữa của Văn Thư chỉ cần vô vọng. Bao nhiêu năm, sau cuối cũng đề xuất buông vứt đi thôi. Đối với Liễm Diễm hay so với Văn Thư, đều là buộc phải như vậy. Cho dù sao y cũng mệt mỏi rồi, sợi dây xích thằng buộc vào ngón tay, liệu hoàn toàn có thể kéo mang đến hai kẻ ngăn cách một đoạn tình dù chỉ là mỏng mảnh manh. Một chiếc ôm lãnh đạm trong thời gian say, liệu còn có thể tiếp tục sưởi ấm được trong bao lâu? Dây tơ hồng dỡ vội vàng, hơi nóng cũng dần tan theo gió. Văn Thư, cũng như con châu chấu lá tre, bắt buộc trở về khu vực thuộc về mình.

“Tình cảm dù thế nào thì cũng chỉ gồm một giới hạn.

Chỉ một fan ôm ấp, liệu hoàn toàn có thể sưởi nóng được bao lâu?”

Một cái gật đầu đồng ý đi theo Xích Viêm, cũng đó là lúc Văn Thư buông bỏ hết chấp niệm sẽ tự mình ấp ôm bao năm. Y dễ dàng và đơn giản nghĩ tách đi bởi vậy sẽ tốt, tuy nhiên đâu tất cả ngờ vị Thiên quân tê của y, khăng khăng không chịu đựng buông tha. Cần sử dụng thủ đoạn xay buộc, hành hạ Văn Thư, Úc Dương vốn nghĩ về tên phàm nhân này mãi mãi cần thiết chạy ra khỏi lòng bàn tay hắn. Văn Thư là của hắn, đã mãi trực thuộc về hắn. Hắn sao lại lừng khừng Văn Thư đem tấm thật tâm mà giành riêng cho mình, cũng vì vậy mà tin cẩn rằng chỉ cần làm nặng nề y, y sẽ không còn dám rời đi. Bạn dạng thân vị Thiên quân cao ngạo đâu bao gồm ngờ, một kẻ yếu đuối như Văn Thư mặc dù có chịu sự tra tấn, thống khổ với đau đớn, xấu hổ xuất xắc nhục nhã cũng nhất quyết không hy vọng bên hắn nữa. Chân chổ chính giữa của y, vốn đã trở thành tử trung ương mất rồi.

Một vị Thiên quân cầm chấp như Úc Dương đâu tiện lợi chịu được việc có kẻ lại dám không yêu cầu mình. Thêm long ấn lên hồn mai Văn Thư, hắn vẫn trường đoản cú đắc nhận định rằng sau trăm năm, khi Văn Thư đã thỏa mãn nỗi nhớ nhân gian, hắn đã lại đưa Văn Thư về. Văn Thư sẽ lại là của hắn, đã ở lân cận hắn, trường thọ không ra khỏi lòng bàn tay của hắn. Hắn sau cuối cũng đang lầm. Sự trường đoản cú đắc, sang chảnh của hắn đã khiến cho hắn lầm. Văn Thư mặc kệ việc bị long ấn tổn hại hồn phách cũng nhất thiết không chịu theo Úc Dương cù về. Hắn mang lời thề mà lại Văn Thư đã lập cùng với Lão Thiên Tôn ra uy hiếp, chiếc lời thề rằng đã mãi mãi ở bên cạnh Úc Dương hắn cho tới khi khói tản tro bay. Làm sao ngờ, lời thề cơ mà Thiên giới vẫn truyền tai nhau nhau kia, vốn dĩ chỉ là 1 trong câu Văn Thư tự bản thân nói ra, vốn dĩ chưa hẳn một lời thề, vốn dĩ không đề nghị ở kề bên hắn, vốn dĩ rất có thể rời quăng quật hắn. Gieo mình xuống Đài Luân Hồi, đầu thai đưa kiếp cũng được, hồn phi phách tán cũng được, vẫn luôn là phải rời vứt hắn.

Văn Thư liệu bao gồm còn yêu hắn nữa không?

Còn yêu bắt buộc mới hy vọng chạy trốn, còn yêu bắt buộc mới ý muốn tự giải thoát ra khỏi nỗi khổ đau không tồn tại hồi kết. Văn Thư, cũng là vì quá căng thẳng mệt mỏi rồi. Tấm tình thực đã chết, câu nói ở đầu cuối với Úc Dương vẫn là đã vơi nhàng nhưng buông bỏ: “Ta hối hận hận rồi”.

Ba ngàn năm day dứt

“Ta hối hận rồi”

Văn Thư ăn năn hận, Úc Dương hắn vào loại thời khắc quan sát y dancing xuống, đã và đang hối hận rồi. Thiên quân giờ đây mới biết nắm nào là nhức đớn, cố gắng nào là xót xa, cố kỉnh nào là mất mát. Điên cuồng, ngơ ngẩn như kẻ mất trí, hắn với tiểu điệt Lan Uyên của mình, đều là vì ngu ngốc mà lại chuốc đem khổ đau, đều là vì ngu ngốc cơ mà vuột mất fan thương mặt cạnh. Nếu như lúc trước Lan Uyên ôm bo bo đóa hoa đăng vào lòng mà lại cười như ngây đần độn thì hiện tại tại, Úc Dương hắn cũng chẳng hơi hơn. Núm lấy miếng áo còn còn lại của Văn Thư, Úc Dương khổ cực nhận ra, y một chút để lại cho tôi cũng không có. Là y nhất quyết dọn dẹp sạch sẽ, cố định rời bỏ hắn mà đi. Uy hiếp kẻ đứng đầu U Minh Điện để tìm tạo ra tung tích Văn Thư, đối lập với khuôn mặt hờ hững vô bi vô hỉ của Không Hoa Minh Chủ, hắn vẫn là điên cuồng không tin, điền cuồng không chấp nhận sự thiệt rằng Văn Thư hoàn toàn có thể đã hồn phi phách tán. Chần chờ đứng trước cửa bao phủ nọ nghe Diễm quỷ cay độc mỉa mai, Úc Dương mới sững sờ nhận ra: Văn Thư đã bị hắn tiêu diệt đến như vậy. Không, hắn không cho phép. Mặc dầu y bao gồm trải qua bao đầu tiên thai, nguyên khí sút dần cho đến lúc hôi phi yên diệt, vẫn chính là phải ở mặt hắn.

Một kẻ cứng đầu vắt chấp, sau cùng cũng bởi vì không đành lòng thấy đứa bé bỏng trong tay khóc nức nở nhưng mà nhượng bộ. Ngày ngày đứng từ xa quan sát y vào Thiên Sùng Cung, vẫn chính là bộ dạng ốm gò, mỏng tanh manh ấy, vẫn chính là khuôn mặt, trơn dáng thân thuộc ấy, chỉ riêng đối với Úc Dương, thái độ vẫn luôn luôn đề phòng, sợ sệt và tránh giảm né, y như đứa nhỏ xíu năm nào trong tay hắn cứ khóc không ngừng.

Vì muốn kéo dãn dài dương thọ cho những người ấy mà chịu đựng hao tổn tu vi, vốn dĩ chỉ trăm năm là hồn phách tiêu tán, hiện nay đã cùng nhau dây dưa đến ba ngàn năm. Fan đó hóa thành một đóa mẫu mã đơn, Úc Dương hắn sẽ đứng bít ô, trò chuyện. Bạn đó biến thành một thư sinh, Úc Dương hắn sẽ tới để bầu bạn, đã đứng từ xa quan lại sát, sẽ lặng lẽ chăm sóc. Bất cứ là ai, bất kể thành chiếc gì, Úc Dương hắn cũng không ép y về bên Thiên Sùng Cung nữa, sẽ là theo nguyện cầu của y nhưng mà để y lại nhân gian. Không Hoa hỏi hắn định liên tiếp đến bao giờ, có thể chịu đựng được bao lâu? Hắn vốn dĩ không quan tâm. Hắn sẽ chuộc lỗi, mặc dù đó có là tía ngàn năm.

Ba ngàn năm chạy theo, bố ngàn năm đợi đợi, bố ngàn năm dằn vặt trọng điểm can, Úc Dương hắn suy cho cùng cũng chỉ vị quá sang chảnh mà chần chừ dùng chân chổ chính giữa để đáp lại chân tâm. Trừng phân phát hắn cha ngàn năm, thực sự cũng khá đáng. Bố ngàn năm, sau cùng Văn Thư cũng vì chưng hắn mà lại cảm động, chưa phải do hơi nóng của một cái ôm thờ ơ mà là đã nhận thấy một tờ chân tình. Cha ngàn năm, vừa kịp để luyện thêm được một viên hỏa lưu ly, vừa kịp trước lúc Úc Dương ko bù nổi nguyên khí hao hụt của Văn Thư nữa, vừa kịp trước khi không thể kiếp sau, trước khi cả hai bầy họ cùng khói tản tro bay.

Câu truyện từ đầu đến cuối, mặc dù có một HE nhưng xuyên thấu vẫn là nỗi xót xa, day dứt. Tấm chân thành trao đi, cố chấp giỏi buông bỏ, vẫn luôn là một thắc mắc không tất cả lời giải. Cùng với Liễm Diễm công chúa là buông bỏ. Với Văn Thư cũng chính là buông bỏ. Tuy nhiên với Úc Dương lại là nỗ lực chấp, cụ chấp kiếm tìm kiếm, cầm chấp chuộc lại lỗi lầm, chũm chấp không chịu buông tay. Cùng với Liễm Diễm công chúa, buông bỏ là một trong sự ngoài đầu mới. Cùng với Văn Thư, buông vứt lại là sự việc giải thoát ra khỏi những giầy vò, tổn thương. Sự buông vứt của Liễm Diễm là đúng, sự nỗ lực chấp của Úc Dương cũng là đúng, còn sự buông vứt của Văn Thư, liệu gồm sai?

Nếu tôi là Văn Thư, tôi cũng biến thành như y, vì mệt mỏi mà buông tay, cũng vì cực khổ mà nói cùng với kẻ kia một câu: “Ta ăn năn hận rồi”. Nếu như Văn Thư ngày đó liên tiếp ở mặt Úc Dương, liệu Úc Dương có bởi y mà vắt đổi, có vì y cơ mà dịu dàng, bao gồm chiều theo ý y mà cùng du lịch mỗi lúc y lưu giữ nhân gian? hay Úc Dương Thiên Quân cao cao trên thượng vẫn chỉ coi Văn Thư giống như một vật sở hữu, vốn dĩ không được phép tách bỏ, cũng ko được phép gồm ý suy nghĩ rời bỏ?

Con bạn là vậy, thần tiên cũng tương tự vậy, còn nếu như không mất đi thì sẽ không còn nhận ra ở bên cạnh mình từng gồm một sản phẩm công nghệ vô giá. Chỉ gồm điều cùng với vị Thiên quân kia, hắn có bố ngàn năm để tìm lại. Còn chúng ta, vẫn là sẽ hối hận hận do đã đánh mất nhau mãi mãi.

Review tứ phàm – Một trăm nơi lệch kê sao cho bằng

Tư phàm là lần đồ vật hai ta đọc truyện của Công Tử Hoan Hỉ. Tính từ lúc lần trước tiên đọc Diễm quỷ – đang thật lâu không đủ can đảm động tới người sáng tác này, sắp cho vô blacklist luôn luôn rồi. Vắt mà cũng chẳng rõ trên sao, một đêm tháng Ba, lại lần giở từng trang, từng trang tư phàm.


Ta gồm chút sợ Công Tử Hoan Hỉ.

Thực ra ta không hẳn là fan sợ ngược, thậm chí là không ngược không vui. Tuy vậy kiểu ngược của Công Tử bế tắc quá, thuyệt vọng đến nỗi ta không còn trông chờ HE gì nữa.

Văn Thư là 1 trong những phàm nhân. Một năm trước thôn làng gặp tai họa, cậu bé xíu sáu tuổi được Lão Thiên Quân nhân tiện tay mang về thiên cung, cởi bỏ phàm cốt, biến đổi thiên nô, trường sinh bất lão. Nhưng dòng gọi là trường sinh bất lão, chẳng qua cũng chỉ với đời đời kiếp kiếp trói buộc trong tứ bức tường thiên cung, trải qua tháng năm đằng đẵng.

Một ánh nhìn, một cái ôm tối say, khiến cho Văn Thư nếm trải êm ấm chưa bao giờ có được, cũng trường đoản cú đó rơi vào tương bốn chìm nổi ngàn năm.

Không bắt buộc có, không còn thảy hồ hết không nên.

Là ánh nhìn rơi xuống vạt áo tím bát ngát sương khói đó, hay là 1 lời “cùng với ta” tối say thăm thẳm năm kia, sợi tơ hồng không đủ can đảm buộc, trái tim fan vốn chẳng buộc phải trao, không còn thảy hầu hết sai rồi. Giao mang lại hắn một khối tình đê mê làm chi để đối rước tan xương nát thịt.

Hắn là thần tiên cao cao trên thượng, là người chủ Thiên Sùng cung, là fan hai vị thái tử thiên tộc đề nghị cung kính gọi một giờ tiểu thúc, là người Thiên Đế cũng buộc phải kính trọng đôi phần. Tóc bạc đãi áo tím, phong thái bạn trời, có mặt đã hờ hững cao ngạo. Một kẻ mắt cao quá đầu, một tín đồ như sâu bọ bên dưới đất, nhìn các hơn một cái cũng sợ không sạch mắt tiên nhân.

Có thể phát sinh sự gì? có thể có kết cục gì, quanh đó quan hệ xấu xa – công ty tử?

Y chẳng khi nào gọi hắn bằng một tên tuổi nào khác ko kể “Chủ tử”, hắn chẳng lúc nào kêu y bằng cách gọi như thế nào khác quanh đó “Phàm nhân.”

Mà tên phàm nhân nho nhỏ, trong cả trăm ngàn năm, rũ ống tay áo đứng hầu. Nhu thuận, biết điều, yên ổn yên, giống như sẽ vĩnh viễn đến khi tro tan sương tản.

Chỉ bao gồm một lần duy nhất, y cả gan với sợi xích thằng kia, buộc vào ngón út tín đồ y thương. Một lần đó đã hao không còn dũng khí một đời y có. Tá hỏa lại ngóng mong, thảy không nên hi vọng, mà lại lại vẫn trót mang mong muốn lầm người.

Cuối cùng, một mảnh chân trung khu chỉ trở thành trò hề cho người dẫm nát. Đũa mốc chòi mâm son, đến hơn cả chút từ tôn cuối cùng, hắn cũng không để cho tên phàm nhân kia giữ lại.

Văn Thư nhảy đầm xuống Luân Hồi là kết viên tất yếu. Giữa hắn và y lúc bấy giờ, làm cái gi còn lối thoát nào nữa đâu? nhưng mà cũng chẳng buộc phải đợi đến cách đường cùng, ngay từ lúc bắt đầu câu chuyện, nhì kẻ ấy đã biết thành dồn vào vị cầm cố một trăm vị trí lệch kê sao để cho bằng, sao rất có thể có tuyến đường nào khác?

Nên là, dứt đi thôi.

Từ đầu cho cuối truyện, đọc nơi nào cũng thấy lòng nhức nhói. Ai đã từng trải sang 1 mối tình 1-1 phương câm lặng, bắt đầu thấy hai chữ “không xứng” chua chát biết nhường nào.

Cũng không hẳn là tra công luôn thể thụ. Tuy vậy ta thấy BE mới là giải pháp giải thoát tốt nhất cho Văn Thư. Do dù về sau Úc Dương có thay chổ chính giữa đổi tính, bao gồm trở đề nghị dịu dàng, bớt kiêu sa bớt vị kỉ giảm coi thường bạn khác, thì Văn Thư vẫn cứ mãi mãi ở 1 vị trí phải chăng hơn, trường tồn không khi nào ngang mặt hàng được.

Tội tình gì đề nghị thế. Đã bị tiêu diệt tâm một lần, thì đừng nhặt lại nó lần trang bị hai.

Trước đây đọc Mục Nhiên, cũng thấy em thụ trong số đó vì yêu mà lại đánh mất cả tôn nghiêm của mình. Vày yêu một tín đồ cao tất yêu với, mà bản thân trở bắt buộc hèn mọn đáng khinh. Tội gì đề nghị thế? không thể yêu một người thông thường hay sao? Cứ gì cứ duy nhất nhất yêu cầu là luyến ái, khi trên đời này vốn có nhiều thứ tình cảm cũng sâu nặng trĩu đâu yếu gì tình yêu? Tình thân, tưởng niệm, hoặc là tín ngưỡng, gì rồi cũng được, nguyên nhân cứ yêu cầu cố chấp yêu?

Ta không hiểu biết nhiều được.

Yêu, chắc hẳn rằng nên làm cho tất cả những người ta xuất sắc đẹp hơn, chứ không hề phải khiến ta biến thành đớn yếu bạt nhược.

Nên ta mới thấy Văn Thư đáng thương, thấy Úc Dương đáng giận, mà lại cũng chẳng bằng lòng với ngẫu nhiên ai trong những họ.

Dù rằng bốn phàm lời văn đẹp mắt lắm, như lúc nào thì cũng chìm trong biển khơi sương, lãng đãng nhưng mà thanh thoát. Đỡ hơn những hồi hiểu Diễm quỷ, trước ta đã đọc phân vân bao nhiêu cỗ huyền huyễn tu tiên, nỗ lực mà vẫn không sao cảm được văn phong Diễm quỷ.

*

Tư phàm dễ dàng đọc, đề xuất thơ, lời văn đẹp đến nao lòng. Lại ngắn, gọi có một buổi đêm là hết. Nhưng chắc hẳn chẳng khi nào ta đọc lại nữa đâu.

Xem thêm: Ký hiệu dài rộng cao trong tiếng anh mới nhất 2023, dài rộng cao trong tiếng anh là gì

Vì ta còn mong muốn tin vào những điều giỏi đẹp. Ta đam mê những chúng ta thụ cứng cỏi hơn người, mỉm cười một giờ quên hết khúc mắc xưa, hào phóng lại nhây nhây rộng những chúng ta cứ yên như hột thóc, nghĩ về quá nhiều thấp thỏm quá nhiều. Ta phù hợp những các bạn công đáng để yêu, trẻ khỏe lại kiên cường với tình yêu của mình, rộng những chúng ta công cứ hết lần này cho lần khác tổn yêu mến thụ, cho dù vô tình hay hữu ý. Ta thích, một câu chuyện thiên tác bỏ ra hòa, xứng lứa đẹp mắt đôi, chứ chẳng cần nhỏ nhắn thụ có một dàn harem hậu thuẫn.