Cuộc sống y hệt như một đường thẳng vô tận cơ mà điểm cuối của đường thẳng đó chính là sự trưởng thành.

Bạn đang xem: Cuộc sống giống như cuộc đời

 

Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông, nhà có 2 anh em, bố mẹ đều làm ruộng. Ko được như những thằng bạn cùng trang lứa, từ nhỏ dại tôi đã cần theo phụ huynh ra đồng để phụ giúp câu hỏi cấy hái - một các bước được xem như là quá sức đối với một đứa trẻ. Tuy vậy nhà nghèo mà, chỉ bao gồm làm ruộng nhằm trang trải cuộc sống gia đình. Khi mẹ tôi sinh em gái cũng là lúc cuộc sống ngày càng khó khăn, ba tôi phải đi làm việc ăn xa, thỉnh thoảng new về, chỉ có 3 mẹ con ngày ngày làm các bạn với đồng ruộng.

*

Tôi là 1 đứa trẻ con ngang bướng cùng ham chơi. Lúc nhỏ nhắn đã theo những anh trong xóm nghịch đủ số đông thứ trò quỷ quái: bắn bi, đánh khăng, làm cho pháo... Thậm chí là là đi móc túi hoa trái trái cây đơn vị khác. Rồi thân trưa hè nắng nóng, đợi cha mẹ ngủ trưa là tôi lại trốn đi chơi, đi tắm rửa sông,vặt trộm ngô, bươi trộm khoai nhằm nướng... ít nhiều lần tôi buộc phải chịu gần như trận đòn đau của tía mẹ. Nhớ nhất là lúc tôi học lớp 2, hồi kia tôi thích con kê chọi lắm, đòi bằng được cha mẹ mua cho để nuôi nhưng phụ huynh không đồng ý. Cố là tôi nảy ra ý định đi bắt trộm con gà của sản phẩm xóm, và tác dụng thì tôi không đề cập chắc người nào cũng đoán được. Hôm đó, tôi thực sự sợ hãi, sợ phụ huynh đánh, sợ cha đuổi thoát ra khỏi nhà, tuy vậy trái ngược với quan tâm đến đó, cha chỉ mắng dịu tôi cùng coi như xong. Có lẽ bố mẹ cũng hiểu vì nhà nghèo, không phải lo ngại cho tôi được bằng bạn bằng bè bắt buộc tôi mới làm liều như vậy.

Tôi vẫn ghi nhớ như in hầu như ngày đi quanh làng mạc nhặt nhạnh từ cái chai loại lọ để bán đồng nát, đông đảo trưa hè đi câu hay phải đi bắt ốc về bán, tốt cả phần lớn buổi ra đồng mót từng bông lúa còn sót lại để đổi rước kẹo kéo, để mua đồ chơi. Đó là cả một ký kết ức hoàn hảo của một đứa trẻ.

Thời gian cứ cầm cố trôi đi, cho tới một ngày, chị em tôi mắc phải căn căn bệnh tiểu con đường quái ác, căn bệnh mà tới lúc này vẫn không tồn tại thuốc chữa. Nhưng bệnh là thế, mẹ vẫn làm việc chăm chỉ ngày đêm cơ mà không chăm chú đến sức khỏe. Lúc đó tôi new mười một tuổi, cũng không biết nghĩ gì nhiều. Cha tôi là bạn hiền lành, chất phác rất nuông chiều chiều tôi, nhưng cũng khá nghiêm khắc với tôi. Từ nhỏ bé đến bự tôi chỉ bế tắc một điều về bố đó là ba uống các rượu. Tôi quan trọng nào quên được các ngày cha tôi say sỉn rồi chửi mắng bà bầu và bằng hữu tôi. Mọi lúc đó bà mẹ chỉ biết ôm 2 anh em tôi nhưng khóc. Tuy vậy trái ngược với đầy đủ cơn say đó, là 1 trong những người bố hoàn toàn khác. Cha rất cần cù làm việc, ai thuê gì bố cũng có tác dụng chỉ hy vọng kiếm được tiền để trang trải cuộc sống gia đình. Chắc rằng do áp lực gia đình, áp lực cuộc sống thường ngày mà bố tìm tới rượu.

So với đồng đội cùng trang lứa, tôi mua một thành tích học tập khá nổi trội. Cha mẹ đã rất tự hào hãnh diện vị tôi. Cũng bởi vì thế mà phụ huynh càng siêng năng làm bài toán hơn để lo cho tôi nạp năng lượng học, không nhằm tôi đề xuất chịu thua kém với bạn bè. Tôi biết, phụ huynh kỳ vọng vào tôi nhiều lắm.

*

Càng mong rằng vào tôi bao nhiêu thì chắc hẳn rằng tôi càng làm ba mẹ bế tắc bấy nhiêu. Cuối năm lớp 12, tôi gạn lọc thi vào một trường nhưng điểm đầu vào thấp rộng rất không hề ít so với tài năng của mình. Chúng ta bè, thầy cô cũng lấy làm lạ cùng cũng từng khuyên nhủ nhủ tôi. Chỉ có cha mẹ là tín đồ ủng hộ tôi, tuy vậy tôi biết trong lòng cha mẹ cũng đang lo lắng rất nhiều. Có lẽ đó là ra quyết định sai lầm trước tiên và lớn số 1 của một đứa trẻ.

Bước vào ô cửa đại học, tôi như bước vào một thế giới mới, một nhân loại mà tôi cảm thấy tự do, không thể sự quản chế của tía mẹ. Tôi xả thân những cuộc chơi vô bổ trong nhân loại ảo mà lại tôi cho rằng ở kia tôi tìm được niềm vui. Cũng trong thời gian này, bệnh của mẹ tôi đã bắt đầu có tín hiệu biến chứng, sức mạnh mẹ không thể như trước nữa, đôi mắt mẹ cũng mờ dần dần đi.

Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất so với tôi. Tôi thiệt sự thất vọng và mất phương hướng hoàn toàn. Tôi đề ra hàng trăm hàng nghìn câu giá như; giá bán như mình sinh ra trong gia đình khá đưa hơn, giá bán như thời trước mình suy xét chín chắn hơn, giá bán như thời xưa mình không xốc nổi khi ra quyết định thi đại học… Cũng may, kề bên tôi cơ hội đó vẫn còn đấy những người bạn - những người dân đã giúp sức tôi rất nhiều trong lúc khó khăn khăn.

Thời gian tôi ra ngôi trường cũng đó là lúc em gái bước chân vào giảng con đường đại học. Tôi xin vào làm tại một công ty, quá trình cũng khá vất vả tuy thế tôi cảm thấy hạnh phúc vì tìm kiếm được tiền nuôi em và tích góp gửi về cho mẹ chữa bệnh. Dẫu vậy rồi lại một cú sốc nữa mang đến với tôi, chị em tôi vào viện trong chứng trạng nguy kịch. Dịp đó tôi chẳng biết phải làm thế nào nữa. Nửa tháng bà mẹ nằm viện là nửa mon tôi suy nghĩ, lo lắng. Cha đã rỉ tai với tôi, tía nói cứ triệu chứng như này thì chị em không thay cự luôn bền nữa. Và ba đã khóc. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi thấy đều giọt nước mắt rơi trên gò má của bố. Giọt nước đôi mắt của người bầy ông “vĩ đại”. Tôi dằn vặt, day dứt, tự trách bản thân vị chẳng có tác dụng được gì cho bố mẹ, tôi trách phiên bản thân vị những ngày tháng quên ăn uống quên ngủ với bàn phím không lo học hành, tôi trách bản thân vì xa xưa vẫn giỏi để cha mẹ phải bực mình….

Thật may mắn cho tôi, sức khỏe của bà mẹ cũng dần dần ổn định lại, mặc dù thế đôi mắt mẹ lúc này không còn thấy gì nữa, chân tay mẹ cũng yếu đi nhiều lắm rồi, cùng giờ bà bầu phải sống chung với đồ vật chạy thận. Cho dù sao đi nữa thì với tôi kia cũng là một trong phép màu sắc rồi.Tôi biết, hôm nay khi mà chị em tôi đề xuất nhập viện tuần 3 lần, thì gánh nặng trên vai ba sẽ càng nặng năn nỉ hơn, càng vất vả hơn. Cũng may là vẫn còn tồn tại bác gái ngày ngày vẫn chăm lo mẹ chứ nếu không một mình cha không biết bố có luân chuyển sở được không nữa.

*

Sau khoảng thời gian khó khăn đó, tôi ra quyết định xin nghỉ ngơi việc, và bước đầu lại với các bước mới- quá trình mà tôi được đi khắp đó đây, cho khắp những vùng miền của tổ quốc. Đến cùng với những bạn dạng làng xa xăm hẻo lánh tít vào rừng sâu tôi như được sống lại giây khắc thời còn nhỏ. Ở đây, tôi được một đợt tiếp nhữa tôi được hưởng thụ lại bữa ăn mà thời xưa tôi từng được ăn(cơm khô với mắm muối), được ngủ trong ngôi nhà vách đất như tôi đã có lần ngủ hồi bé, được thả mình vào cuộc sống thường ngày quanh năm tháng ngày chỉ có ruộng nương. Tôi phân biệt rằng, so với họ, cuộc sống mình còn quá may mắn biết chừng nào. Hôm nay tôi càng ngấm thía hơn, càng thấy thương phụ huynh hơn lúc nào hết. Tôi nghĩ mình phải nỗ lực thật những với hy vọng có thể bù đắp lại khoảng thời gian nông nổi trước kia, để có thể báo hiếu phụng dưỡng bố mẹ.

Cuộc đời từng người cũng tương tự một cong mặt đường vậy, bao hàm con đường phẳng phiu trải đầy hoả hồng nhưng cũng đều có những nhỏ đường nhấp nhô đầy gian khổ và trắc trở. Và nếu như được lựa chọn lại thì tôi vẫn lựa chọn con phố đầy gian nan kia, vị ở kia tôi được nếm trải những hương vị cay đắng ngọt bùi của cuộc sống, càng thấy cuộc sống hạnh phúc với có ý nghĩa hơn.

cdvhnghean.edu.vn - cuộc đời là đa số lần đòi hỏi thần bí, không bạn dạng đồ, không lộ trình, không bạn chỉ dẫn.
*

Vào 1 trong các buổi chiều muộn cuối tuần, tôi cùng một đứa bạn già ngồi nhâm nhi ly trà đặc bên gốc cây xoài cằn cỗi, ngay lập tức trước hàng phòng trọ chật bé nhỏ với đủ mọi music sinh hoạt thường ngày vào giờ tan tầm. Rồi đùng một cái anh ta hỏi tôi:“Cuộc sống có giống hệt như cuộc đời ko nhỉ?”Câu hỏi đó tôi vẫn nghe từ rất lâu rồi, tuy nhiên rồi cũng chẳng đủ thời hạn mà để tâm. Tôi còn từng nào chuyện cơm áo gạo tiền buộc phải lo nghĩ. Thừ bạn ra một cơ hội vì nhận định rằng anh ta vẫn đùa, tuy thế rồi tôi cũng lặng ngắt suy tư.Cuộc sống ư? Gần bố mươi năm trời sớm hôm lẩn quất quanh với cái xe chở đầy mặt hàng hóa, đi đi về về ngược xuôi phái nam - Bắc, rồi cả giờ đồng hồ thách giá không còn xa lạ của mấy chị mặt hàng thịt, mặt hàng cá bên khu chợ nhỏ dại ven sông. Xuất xắc như thằng bạn đang ngồi bên tôi đây, cuộc sống của gã có lẽ chỉ là đa số tháng ngày tỉnh dậy với giờ chim hót, rồi quẩn quanh bên cái vườn cây kiểng xanh mát mà lại ba mẹ để lại. Chắc hẳn rằng khái niệm cuộc sống đời thường cũng chỉ đến vậy, các cảm xúc, phần nhiều thứ âm thanh to nhỏ, những nhỏ người, tiệm xá vây quanh. Chỉ khi ta còn sinh sống thì ta mới rất có thể cảm nhấn hết hầu hết thứ đó. Cùng cũng chỉ có những kẻ đang sinh sống và làm việc như chúng ta đây mới rất có thể tạo ra những cái gọi là cuộc sống.Tôi nghĩ cuộc sống của mọi cá nhân là những nhỏ đường với khá nhiều lối rẽ. Từ khi biết kiếm tiền, tôi biết sống ráng nào đến yên ổn định để cuộc đời ít đi mấy phần lồi lõm và các thêm mấy đoạn bình lặng. Cũng giống như lúc tôi tài xế đi phục vụ vậy. Tất cả người ý muốn đi đường tắt để bớt đi vài đồng xu tiền xăng, nhưng mà ổ voi, ổ gà. Còn tôi, tôi chọn tuyến đường trải nhựa rộng thênh thang để sản phẩm & hàng hóa được bảo đảm an toàn hơn lúc tới tay thương lái. Mặc dù nhiên, không phải lúc nào cũng có thể có những bé đường cân đối cho tôi lựa chọn. Cuộc sống cũng vậy, sẽ có nhiều ngõ cụt, các lộ trình quanh co đứt đoạn mà bản thân ta băn khoăn nên đi làm việc sao, cần rẽ chỗ nào cho đúng. Tuy vậy cuối cùng chúng ta đều phải lựa chọn hoặc đi tiếp, hoặc lùi cách và đổi hướng khác. Cuộc sống là đầy đủ lần yêu cầu thần bí, không phiên bản đồ, ko lộ trình, không tín đồ chỉ dẫn.

Xem thêm: Tìm bạn chat, tìm bạn tâm sự, tìm người yêu 1/2023, tìm bạn bốn phương có hình & 100% miễn phí


*

Một vật dụng là hữu thanh, một sản phẩm công nghệ là hữu hình, chúng sát cánh đồng hành cùng nhau, trộn lẫn vào nhau để giúp ta tưởng tượng rõ hơn về nhì từ số phận. Nhưng mà một bác tài già ngay gần về hưu như tôi trên đây thì số phận chắc hẳn rằng chỉ là hầu hết lần lựa chọn. Nhìn trong suốt quãng đường đời hơn năm mươi năm này, chưa lúc nào tôi kết thúc lại việc tìm và đào bới kiếm với lựa chọn. Từ phần đông việc dễ dàng và đơn giản như hằng ngày ra chợ download gì ngon, bổ, thấp rồi cho chuyện download xe chũm nào để tiết kiệm chi phí xăng và túi tiền sửa chữa trị sau này, của cả chuyện yêu thương ai lấy ai cũng phải để ý đến lựa chọn để còn sinh sống với nhau cả đời. Và tôi dấn thấy, những lần ta lựa chọn thứ gì đấy là ta sẽ phải đương đầu với bạn dạng ghi chép số phận của chủ yếu ta cùng những người liên quan. Bạn cũng có thể hiểu rằng, một con người dân có thể có rất nhiều số phận. Do một sự việc chúng ta gặp phải, họ có các sự lựa chọn. Ít nhất cũng có thể có đến nhị sự lựa chọn như thể có hay là không có, chấp nhận hay không đồng ý...Cho nên những lúc ta lose thì chớ đổ lỗi mang lại số phận vị ngay từ đầu chính ta là fan đã sàng lọc nó. định mệnh của ta là vì ta trường đoản cú định đoạt. Có một vài người lại luôn luôn tiếc rẻ quá khứ, luôn luôn “giá như” hay cho rằng nếu được lựa chọn lại lần tiếp nữa thì sẽ không làm như vậy. Tuy thế thật ra có chính xác là sẽ như thế? ngay lúc ta đối diện với phần lớn toan tính của riêng biệt ta, thì tính giải pháp của ta thời điểm đó ráng nào, tư duy của ta thế nào đều sẽ bộc lộ hết sinh sống lần tuyển lựa đó. Dù thời hạn có ngược dòng để được cho phép ta gạn lọc lại lần nữa, thì ta của cơ hội đó cũng sẽ chỉ lẩn quất quanh cùng với những cân nhắc lúc bấy giờ đồng hồ của phiên bản thân ta mà lại thôi! Trong và một sự việc, chúng ta sẽ có tương đối nhiều sự lựa chọn nhưng cuộc sống lại quán triệt ta gồm thêm lần chọn lựa thứ hai. Vì vậy hãy cẩn trọng với sự gạn lọc của chủ yếu mình.© tác giả ẩn danh – cdvhnghean.edu.vn