Mãi mang lại sau này, lúc anh đạt được sự nghiệp, hình như có thể mua rất nhiều thứ cơ mà anh muốn, anh mới hiểu ra rằng, anh không thể tải lại một cái quay đầu buông tay.​


Ai cũng có một thời như vậy, một thời mà bạn dạng thân không tồn tại gì vào tay xung quanh tình yêu sâu đậm cho khắc cốt ghi tâm, 1 thời mà cứ nghĩ chỉ cần tình yêu thôi là đủ nhằm mình thế tay ai kia đi trọn một cuộc đời, một thời mà bạn ta điên cuồng yêu, nhưng lại không hiểu biết gì hết, không hiểu nhiều mình, không hiểu nhiều người, không hiểu biết nhiều rằng cuộc sống không đơn giản như một câu hứa hẹn "Mình sẽ mãi bên nhau!".

Bạn đang xem: Chúng ta sau này cái gì cũng có chỉ là không có nhau

*

Anh đang yêu em ngơi nghỉ quãng thanh xuân tươi sáng nhất, cũng là khoảng thời hạn anh thấy bạn dạng thân bản thân tự ti cùng kém cỏi nhất. Mong muốn mang hạnh phúc cho em, tuy vậy sự nghiệp chưa có, khả năng cũng chưa đủ vững vàng. Cái cảm giác nhìn tín đồ mình yêu dấu phải vất vả, buồn bã vì mình, rất bất lực. Cái xúc cảm hứa rồi thất hứa, rồi nhìn góc nhìn người mình yêu thất vọng, siêu khổ tâm. Cái xúc cảm vô tình thấy người mình yêu thương thầm ý muốn được như những cô bé khác, yêu đều chàng trai xuất sắc ưu tú khác, thực sự rất ám ảnh.

*

Anh yêu em đến hơn cả tưởng như rất có thể từ bỏ tất cả những gì mà lại mình có, dẫu vậy lúc đó, anh làm cái gi có gì, xung quanh em? có lẽ bởi quá nhiều những áp lực đè nén dồn nén, hầu hết tủi thân âm ỉ chực trào mà lại anh đã đẩy em đi. Buông em không hẳn vì ko thương em nữa, mà bởi vì sợ một ngày em đã buông anh trước. Bởi vì sợ em sẽ không còn đợi được anh, vị sợ em sẽ đề nghị khổ vì anh, vị sợ em sẽ không hiểu nhiều được anh, đề xuất đành chúc em một đời hạnh phúc bên fan khác. Lúc đó anh sẽ nghĩ, mất em không đáng sợ, nhằm em sinh sống một cuộc sống không đủ no ấm, an toàn mới đáng sợ. Núm là nhằm em đi.

Nhưng mãi cho sau này, anh new hiểu được rằng lắp thêm em cần không hẳn một ngôi nhà, mà là 1 trong những mái ấm. Mãi trong tương lai anh bắt đầu biết rằng chỉ cần anh bước tới chuyến tàu đó là em sẽ nguyện ở mặt anh, một cách cũng ko rời. Mãi cho sau này, lúc anh có được sự nghiệp, trong khi có thể mua hầu hết thứ nhưng mà anh muốn, anh new hiểu ra rằng, anh ko thể thiết lập lại một chiếc quay đầu buông tay.

*

“Nếu anh cho rằng em của thừa khứ ko nguyện cùng anh trải qua phần lớn ngày mon khổ cực. Thì trên sao hiện nay anh lại nghĩ về em sẽ nguyện cùng anh bên nhau trải nghiệm những ngày tháng tốt đẹp.“

Tình yêu thương là vậy đấy! Anh suy nghĩ rằng rất có thể bù đắp cho rất nhiều tổn mến mình gây ra cho em, nhưng anh không khi nào biết em tổn thương bởi vì điều gì, bắt buộc những gì anh thế để bù đắp đều sai cả. Anh có hối hận hận không? có nuối nuối tiếc không? cơ mà rồi để làm gì? Cuộc đời làm cái gi tồn trên "nếu như" kia chứ...


"Hoá ra, điều kinh hãi nhất trên đời này chưa hẳn là không yêu. Nhưng mà là đã từng yêu, thậm chí là yêu không hề ít nhưng đến sau cuối người ở theo người lại là 1 người khác."

*

Cuối thuộc thì anh hoàn toàn có thể có rất nhiều thứ, chỉ không tồn tại được em.

Cuối cùng thì em cũng tra cứu bao nhiêu fan đi chăng nữa, cũng chẳng thấy lại một người khiến em yêu những như vậy.

Chúng ta của sau này, cái gì cũng đều có, chỉ là không tồn tại chúng ta..

Và hóa ra, trong thời gian tháng ấy, thứ chúng ta bỏ dở không đề nghị là tình yêu, mà là dũng khí... Dũng khí cùng thay tay nhau đi qua những cạnh tranh khăn, thách thức khi ấy.

#Du
Phong

chúng ta của về sau cái gì cũng có chỉ là ko có chúng ta

*
Tác giả: Quách Thái Di


cdvhnghean.edu.vn - Cảm ơn sự lộ diện của cậu, là lần chạm mặt gỡ tươi đẹp tuyệt vời nhất tựa như vùng khu đất khô hạn chạm chán dòng nước đuối lành. Khoảng chừng trời ngày ấy sẽ không trong xanh trở về nhưng bầu trời trong tâm tôi mãi là một màu xanh da trời vĩnh cửu.

***

Có fan nói rằng, vớ cả họ đều là tình đầu của ai đó. Trong khoảng thời hạn đó, bọn họ là gần như cô gái, nam nhi trai ở tuổi xuân xanh từng bước tiến vào con phố tình yêu thương và họ trở thành tình đầu của ai đó. Tình đầu rất đẹp như mơ, đẹp cho mức khiến cho người ta cứ vương vít hoài.

Mối tình đầu luôn tồn tại trong trái tim bọn chúng ta. Cùng bạn luôn luôn nghĩ rằng mình đã có lần thương người đó, thương thật nhiều, đa số khiếm khuyết của fan đó vào mắt các bạn đều phát triển thành điểm tốt hết. Đa số tình cảm đầu đều phải sở hữu kết viên bi thương, là tình yêu ngay từ khi còn chưa bắt đầu thì đang biết ngày phân tách xa. Nhưng lại khi thời hạn qua đi, bạn sẽ nghĩ đó là 1 phần kí ức đẹp tươi trong cuộc sống của mình. Trong tương lai khi không còn chạm chán lại, các bạn vẫn đã nghĩ về khoảng thời gian bạn niềm hạnh phúc cùng fan đó, về tx thanh xuân rực rỡ, về phần đông kí ức rất đẹp nhất.

Từ lâu lắm rồi, đã tất cả một bạn thật sự khôn cùng thương cậu. Dẫu vậy thật ko may, gió cứ thổi béo dần, thổi cho khoảng cách giữa họ bay xa. Thật rất khó dàng để có thêm một ngày thương yêu nữa. Nhưng hình như cho cho cuối câu chuyện, tôi vẫn ước ao nói lên câu “Xin chào” với cậu, thêm một lượt nữa.

Tôi yêu thương cậu bằng thứ tình yêu trong sáng, với theo chút bướng bỉnh cùng ngọt ngào, một ít vụng về xen lẫn sợ hãi hãi. Trời cao biển lớn rộng, tuổi trẻ của tôi và cậu rồi đang tàn phai, kỷ niệm đang bị thời hạn ném vào một góc tăm tối, che đầy những vết bụi mờ mà họ mãi chẳng tìm kiếm ra.

Thời gian dài đằng đẵng mà lại cũng thật ngắn ngủi bây giờ đã cấp thiết quay lại. Năm tháng ấy vẫn sớm trôi xa. Phần đông dòng chữ phai màu sắc mờ nhạt trở thành minh chứng của kí ức. Tôi cũng ko rõ điều gì khiến cho mình mãi chẳng quên được. Vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ năm xưa tuy vậy không thể quay về chốn cũ cũng chẳng buông được những mẩu chuyện thân thuộc. Ngắm bầu trời qua sơ hở của ngón tay, tôi hoài niệm hầu như hồi ức ngày xưa.

*

Thanh xuân ngắn ngủi nhưng để lại cả một kho lưu trữ bảo tàng ký ức vô giá, chất chứa bao vui bi tráng hờn giận, tôi trường đoản cú hỏi vì thế liệu tất cả đủ để khiến con người ta ghi nhớ mãi cả một kiếp fan hay không? Ngần ấy yêu thương dấu, cũng trân quý ngần ấy năm, chỉ sợ người khác ước ao quên tức thì quên, mong muốn vứt quăng quật liền bỏ bỏ.

Trong cuộc đời nên thương nhì lần, một đến tuổi trẻ, một mang lại tháng năm. Thực bụng thương một người chưa hẳn ích kỷ giữ rước kí ức của năm tháng nhưng mà là thành toàn đến sự biến đổi của thời gian. Nghĩ về lại ngần ấy năm thương cậu, trong tâm trí tôi chỉ giữ giàng duy nhất một lời hứa rằng: “chúng tôi một mực sẽ chạm mặt lại”. Cố nhưng thời gian lao cấp tốc vùn vụt, bỏ lỡ rồi lại vứt lỡ. Có lẽ bi lụy nhất chưa phải ly biệt mà chính là lời hứa.

Ai cũng từng hứa sau này chắc chắn là phải thật hạnh phúc vậy cơ mà khi nhắm mắt thiếp đi một thời gian rồi thức dậy đã thử qua ngay gần nửa đời người, chữ duyên vẫn chưa thể vẹn tròn.

Rất những lần trong giấc mơ, tôi thấy shop chúng tôi của trong năm mà tổn thương chưa tràn vị trí khóe mắt. Cậu đứng đó, giữa bầu trời ngát xanh, lá rụng bên dưới chân. Niềm vui rạng rỡ sáng sủa bừng hơn cả nắng. Tôi cũng ngơi nghỉ đó, đầm hoa với tóc dài khẽ bay trong gió. Trái tim thanh thuần lần đầu ghi lại một người. Cả tôi với cậu hồ hết không hại thiếu niên hữu hạn, cứ vì vậy mà chạy về phía trước, đi qua những gian nan, demo thách. Máy duy độc nhất mà công ty chúng tôi nắm giữ trong trái tim bàn tay lúc ấy chính là lòng dũng cảm.

Người ta thường nói sau này bọn họ cái gì rồi cũng có, chỉ là không có chúng ta. Tôi của tuổi 18 ấy không nhọc lòng tới nhị chữ sau này, không nghĩ là rằng công ty chúng tôi làm sao mới rất có thể đi không còn năm lâu năm tháng rộng ấy vậy mà cửa hàng chúng tôi đã tiếp cận cuối đoạn đường. Tôi của không ít năm 25 đã hiểu ra rằng chẳng cần phải đợi sau này, có một khắc xoay đầu, cửa hàng chúng tôi quay sống lưng về phía nhau, đi về hai phía riêng biệt, quăng quật bỏ toàn bộ mọi thứ. Tôi với cậu đang đi tới một khu vực mà công ty chúng tôi sẽ không khi nào quay quay lại như thuở ban đầu.

*

Chàng trai năm ấy, vẫn đang còn một cuộc sống đời thường như thường, liệu có còn lưu giữ rõ hình bóng của tớ khi xưa? Nỗi bi thảm vô tận này của tôi biết cần giãi bày thuộc ai đây? Hồi ức về toàn bộ quãng thời gian lấp lánh lung linh hiện ra rõ nét hơn bao giờ hết. Bờ vai cậu vào thời điểm năm 18 là bờ vai nhưng mà tôi mong mỏi tựa vào nhất. Nụ cười cậu phải chăng thoáng giữa muôn nghìn tia nắng kim cương ươm, tôi tưởng chừng là dành riêng trao tôi.

Cảm ơn sự xuất hiện của cậu, là lần gặp mặt gỡ tươi đẹp tuyệt vời nhất tựa như vùng đất khô hạn gặp mặt dòng nước đuối lành. Khoảng tầm trời ngày ấy sẽ không trong xanh quay trở về nhưng bầu trời trong lòng tôi mãi là một màu xanh lá cây vĩnh cửu.

Rồi một ngày nào đó, tôi vẫn học được cách tạm dừng đúng cơ hội để không hẳn đau nhiều. Học được phương pháp buông quăng quật những thứ nhưng mà mình từng theo xua đuổi một cách thờ ơ và vơi nhõm. Giá bán như cậu có một ít thương tôi dẫu chỉ là một trong những chút thôi thì tôi vẫn sẽ tràn đầy nhiệt ngày tiết mà tiếp tục thương cậu. Cơ mà cuộc đời không tồn tại nếu như nên bọn họ dừng lại nghỉ ngơi đây. Chẳng gồm ai lấy lòng thương ghi nhớ một mùa hoa chỉ vị người đã từng có lần đi ngang qua mùa hoa ấy. Phải mới trân trọng, bắt buộc mới không nỡ.

Nhân sinh vạn biến, duyên phận nặng nề lường, chẳng biết sao cho lòng thôi vậy chấp buông bỏ. Mà lại vẫn một lòng nuôi hi vọng được chũm tay cậu bước đi giữa phố đông nhằm nói lời cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã trở thành mối tình đầu của tôi giữa năm tháng mơ mộng ấy dù thời gian qua đi cũng cấp thiết nào xoá nhoà.

*

Cho mang lại sau này, khi đang trưởng thành, tôi mới hiểu ra rằng không có thời điểm thích hợp nào cho bọn họ cả. Chỉ là, tôi gặp gỡ cậu nghỉ ngơi năm mon định sẵn là không thể bước cùng đường tuy nhiên vẫn muốn nói lên một chữ “thương”.

Sau này, cam kết ức vẫn sáng trên cuốn nhật ký đầy bụi, chỉ nhớ tiếc là cần thiết tìm thấy họ của năm cũ.

Sau này, họ cũng tất yêu gần nhau như những ngày tháng vẫn từng.

Xem thêm: "Bỏ Túi" 6 Cách Copy Trang Web Không Cho Copy, Cách Copy Nội Dung Trên Web Không Cho Sao Chép

Thời gian, tuổi trẻ và hầu hết lời không thốt ra bên trên đầu môi chẳng thể đuổi theo kịp thanh xuân.